Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 303: Làm công là không thể nào làm công.

Chương 303: Làm công là không thể nào làm công.
Người kia nhìn quanh một chút, xem có camera hay không, hỏi Mạc lão: "Bọn họ đang quay video sao?"
Mạc lão ngơ ngác lắc đầu: "Ý gì?"
"Không có à."
"Dù sao ta không thấy máy quay, cũng không thấy bọn họ dùng điện thoại."
Có người nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nghi ngờ bọn họ đang làm bộ à?"
Người kia gật đầu.
Mạc lão vui vẻ: "Ngươi nghĩ cái gì vậy?"
"Người ta tại sao phải làm giả?"
"Không lẽ lại làm cho chúng ta xem à."
Nghe xong lời này, mặt người kia đỏ lên, lắc đầu nói: "Ta... Là ta nghĩ nhiều rồi."
Những người khác cũng không có ý cười nhạo hắn.
Bởi vì bây giờ bọn họ thật sự là cười không nổi.
Trước đó bọn họ câu cá được nhiều, còn đắc ý, coi Ngô An bọn họ như trò cười để xem.
Kết quả.
Bọn họ mới là chuyện cười.
Mạc lão rất thích thú.
Nhìn những người này đồng loạt bị trêu chọc, thật là chuyện vui lớn, chuyện này có thể cười bọn họ nửa năm.
Quả nhiên nụ cười sẽ không biến mất, mà là sẽ chuyển dời.
Bọn họ nhỏ giọng xuýt xoa, lại thấy Ngô An đi trở về, có người không nhịn được hỏi: "Đẹp trai, trước đó có người đồn bàn hố nước vừa phát tài lớn, có phải là các cậu không?"
Ngô An khẽ gật đầu, A Thanh đi tới cười toe toét nói: "Ai nha nha... Chúng tôi giấu kỹ như vậy, vẫn bị các anh phát hiện."
"Không hổ là dân câu cá chuyên nghiệp, con mắt đúng là tinh tường."
Ngô An kêu hắn đừng lảm nhảm, mau lại đây giúp một tay, hai người lại từ trong hố kéo ra một cái túi da rắn.
A Thanh hỏi: "Anh, còn gì nữa không?"
Ngô An lắc đầu: "Không có, chỉ có mấy cái túi này."
Hai người nói chuyện, xách túi da rắn đi qua, trực tiếp khiến đám dân câu cá kinh ngạc.
"Tôi phải báo cảnh sát!"
"Hai tên này rất biết giả bộ."
"Tôi nghi bọn họ đến nhập hàng!"
"Ai là người lúc trước khuyên bọn họ đi câu cá cùng chúng ta?"
"Móa, khôn vặt phải không? Có phải cố tình vả vào mặt người khác không?"
Mạc lão nhắc nhở: "Đừng ở đây nói chuyện phiếm, chúng ta cũng mau chóng qua đi."
Đám dân câu cá cũng đi tới.
Lão Phương mang dụng cụ đầy đủ, có thể phân loại, cân ký ngay tại chỗ, không cần Ngô An bọn họ phải đến chợ nữa.
Mọi người đều làm rất nhanh.
Hải sản không giống những thứ khác, chậm một chút thì có thể chết hàng loạt.
Chết với sống, đương nhiên bán giá khác nhau.
Rất nhanh, cá Ngô An lấy được được phân loại cân xong, lão Phương liền gọi Ngô An đến trước xe tính sổ.
Máy tính tiền gõ một hồi lâu.
Tổng cộng là 68500 tệ.
Cua hổ chiếm phần lớn, con lớn trực tiếp đạt 200 tệ một cân, con nhỏ nhất cũng 160 tệ một cân.
Tiếp theo là tôm cua.
Ngược lại là Thổ Long không bán được bao nhiêu tiền, chủ yếu là bắt không nhiều, cũng chỉ có bảy tám con.
Một con đổi tôm cá của Mạc lão, còn một con Thổ Long lớn nhất, Ngô An giữ lại, định hiếu kính cho ba.
Hầm canh gì đó, chắc chắn ba uống không hết, người một nhà còn lại đều có thể uống.
Có thể bán mắc như vậy, ngoài giá trị dinh dưỡng cao, có tác dụng dược liệu ra, hương vị chắc chắn cũng không tệ.
Lão phù đầu cũng nóng lòng không đợi được, muốn lấy một con ngâm rượu, dùng để thu tiền công nhân.
Cuối cùng bán cho lão Phương cũng chỉ có 4 con Thổ Long, lão Phương nói Ngô An lần sau bắt nhiều thêm một chút.
Ngô An vui vẻ đáp ứng.
Bọn họ tính sổ sách xong.
Cá đám dân câu cá cũng vừa vặn phân loại xong, hôm nay cá cắn câu không tệ, bắt được không ít, ít nhất mỗi người cũng được sáu bảy trăm tệ, có người còn được hai ngàn tệ.
Cái này so với làm công còn mạnh hơn!
Chỉ cần vận may tốt, dễ dàng đi câu cá, đủ bù đắp lương một tháng của người làm công bình thường.
Tuy nói hiện tại trong nước tình hình tốt đẹp, nhưng người làm công bình thường nếu không tăng ca thì lương một tháng chỉ có hai ba ngàn tệ.
Cho dù làm thêm giờ trong nhà máy, mỗi ngày làm mười mấy tiếng, tính tốt lắm cũng chỉ được sáu bảy ngàn tệ một tháng.
Thực ra mức lương này xem như khá tốt.
Tại sao nói vậy?
Nhưng là người trùng sinh như Ngô An biết rõ, trong khoảng mười năm sau lương vẫn chỉ có như vậy.
Cái gì cũng tăng giá, chỉ có lương đứng yên tại chỗ.
Hiện tại nếu kiếm được nhiều tiền như vậy, mua nhà thực ra không có nhiều áp lực.
Nếu đợi sau này giá nhà tăng rồi mới mua.
Chỉ cần tiền đặt cọc cũng đã cạn túi, cả đời đều phải gánh nợ nhà.
Ngô An rất may mắn, hai đời đều không có áp lực đó.
Đời trước là hoàn toàn không có tiền mua, đời này lại đã mua rất nhiều rồi.
Dù sao, cả đời này làm công là không thể nào làm công.
Mấy người dân câu cá vốn dĩ rất vui.
Nhưng mà, cái gì cũng sợ so sánh.
Mấy người họ gom tiền bán cá vào thì cũng không bằng số lẻ tiền cá Ngô An bán được.
Còn vui mừng cái gì nữa.
A Thanh nhỏ giọng nói: "Anh, mấy người dân câu cá này không phải chỉ là đồ ngốc thích khoe mẽ, cũng có chút bản lĩnh."
"Vừa rồi mà câu được nhiều cá như vậy."
"Mà em thấy mỗi người bọn họ đều không hài lòng lắm, chắc bình thường câu không ít."
"May chúng ta tới bàn hố nước, mới chắc chắn hơn bọn họ, nếu là đi câu cá, chắc cũng có khả năng thua."
Ngô An gật đầu, nói: "Em hiểu chuyện đấy."
A Thanh chào hỏi Mạc lão, nói: "Mạc lão, mấy ông câu cá cũng giỏi thật."
"Lúc đầu mấy ông chào hỏi bảo muốn dẫn tụi con đi câu, con cứ nghĩ mấy ông chỉ nói suông, ai ngờ mấy ông định thật là mang tụi con đi kiếm tiền."
"Bình thường mấy ông hay đi câu chỗ nào? Có điểm cố định không? Tiết lộ cho tụi con biết với."
Hắn thực sự đang khen.
Nhưng câu này lọt vào tai đám dân câu cá lại thành ra trêu chọc, giống như châm chọc bọn họ.
A Thanh làm gì có ý xấu, người thích câu cá ai cũng biết một chỗ câu tốt quan trọng như thế nào, A Thanh nghĩ có cơ hội đi câu, cũng có thêm lựa chọn.
Mạc lão khóe miệng giật giật: "Khi nãy ai bảo dẫn người ta đi câu cá, tự mình nói xem."
Người kia mặt đỏ bừng cả cổ, nửa ngày không nói được gì.
Nói cái gì đây.
Nói cái gì cũng là tự chuốc nhục.
A Thanh có chút bất mãn: "Đại ca, không phải chứ?"
"Keo kiệt vậy sao?"
"Chẳng lẽ khi nãy anh bảo dẫn bọn em đi câu cá chỉ là nói qua loa vậy thôi?"
Người kia khó chịu muốn chết.
Được được được.
Coi như ta bốn mươi tuổi còn không hiểu chuyện được rồi. Vạn cầu.
Đừng có nhìn mỗi mình ta để trách móc.
Ngô An nhìn mặt người này nhăn nhó như đang bị táo bón, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu "khặc khặc" cười.
"Xin lỗi, tôi không nhịn được."
Hắn xua tay giải thích, càng giống đang xát muối vào vết thương của người ta.
Những người khác cũng cười theo.
Nụ cười không chỉ chuyển dời, còn khuếch tán mạnh hơn!
Mọi người hút một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa nói chuyện cũng rất vui vẻ.
Dù sao.
Từ đầu cũng đâu có thù hằn gì.
Đám dân câu cá cũng rất hào phóng, bị A Thanh mỉa mai, đó cũng là tự mình chuốc lấy.
Hút thuốc xong.
Mọi người trao đổi thông tin liên lạc, rồi ai về nhà nấy.
Ngô An đang chạy xe thì điện thoại di động reo, lấy ra xem là Vu Khai Lãng gọi, hắn lập tức dừng xe, nghe điện thoại.
Vu Khai Lãng gọi điện tới, chắc chắn có việc quan trọng muốn nói.
Không dám chậm trễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận