Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 82: Không có rảnh nói nhảm

Chương 82: Không rảnh nói nhảm A Thanh hô: "Ca, thuỷ triều xuống rồi."
Ngô An gật gật đầu.
Nhìn thời gian, trời đã rạng sáng được nửa, hẳn là sáu giờ sẽ bắt đầu triều xuống, bọn hắn có rất nhiều thời gian để dùng.
Điều kiện tiên quyết là trời phải tốt.
Ngô An mở ứng dụng thời tiết, chọn mục 【bão】, trong giao diện bão có thể thấy tin tức bão hiện tại.
Còn cách rất xa.
A Thanh hỏi: "Muốn đào con trai ở đây không?"
Ngô An lắc đầu: "Không."
"Con trai bán không được bao nhiêu tiền."
"Chúng ta xuống dưới."
Mắt A Thanh sáng lên: "Ca, ngươi muốn bắt thanh cua à?"
Ngô An nói: "Coi như là đi xem."
"Nếu không có, chúng ta đào con trai cũng không muộn."
Hắn không nói chắc chắn, sợ lộ ra lời nói có sức mạnh, dọa A Thanh sợ.
Hai người chậm rãi xuống dưới.
"Đinh linh linh."
Điện thoại Ngô An vang lên.
Lấy ra xem thì ra là anh gọi.
Mặt Ngô An tối sầm, do dự một hồi vẫn là bắt máy: "Ca, ta nói ta đi vệ sinh, huynh tin không?"
". . ." Ngô Bình im lặng một giây, rống to: "A An, đệ muốn c·hết à..."
"Phi phi phi, nói bậy bạ gì đó." Anh chưa nói xong đã bị Mai Nguyệt Cầm cắt ngang.
Ngô Bình dừng lại, tiếp tục: "Ta mặc kệ đệ ở đâu, tranh thủ thời gian về cho ta!"
Ngô An nói: "Đệ với A Thanh ra bãi bùn bắt hải sản, về không được."
"Thời tiết này mà còn đi bắt hải sản!" Giọng Ngô Bình lớn hơn, trước kia Ngô An không ra gì hắn lo muốn c·h·ế·t, giờ chịu khó quá lại càng làm người ta sợ.
Hắn coi như hiểu, thằng em này dù thế nào cũng không phải người an phận.
Trời sinh ra để hành hạ người khác.
Ngô An định nói thì A Thanh bên cạnh kích động hô: "Ca, ta bắt được con thanh cua rồi."
"Ca, đệ không rảnh nói nhảm." Ngô An nói rồi nhanh chân qua xem.
Ngô Bình giận dữ: "Được, được, được, đệ chờ đấy."
Ngô An vội nói: "Anh đến thì mang cái xích lô có động cơ tới."
"Chở cái gì?" Ngô Bình khó chịu: "Đệ tưởng ta đi đón chắc?"
Ngô An thấy dưới chân vướng, vô thức cúi xuống đưa tay bắt, chụp được thì mừng rỡ, vội rút tay ra khỏi vũng nước.
Nhìn kỹ thì thấy một con cua to đầy bùn đang giương nanh múa vuốt trong tay.
Hắn mừng rỡ nói: "Anh, mang xe đến để chở hải sản đấy."
"Càng nói càng không ra gì." Ngô Bình cho là hắn đùa, tức giận hỏi: "Anh hỏi lại, đệ có về không?"
Ngô An nói: "Đệ đang bắt cua to, chắc chắn không về được."
"Được, được, được, nửa đêm lén đi bắt hải sản, đệ... tiểu t·ử đệ..."
"Ca, đừng mắng, đệ k·i·ế·m tiền đấy, anh muốn đến thì nhớ mang xe."
". . ." Ngô Bình tức tối cúp máy.
Mai Nguyệt Cầm còn muốn nói, thấy anh cúp máy thì cuống lên: "Sao lại cúp máy rồi, nó thật không về à?"
Ngô Bình đứng lên nói: "Tôi đi tìm nó."
"Anh đừng đi."
Mai Nguyệt Cầm vẫn lo, nhìn anh ra nhà xe lấy xe hỏi: "Đi tìm người sao còn đi xe?"
Ngô Bình nói: "A An bảo tôi đi."
"Nó nói thế thôi."
"Tôi nghe thấy cả tiếng A Thanh kêu bắt được cua, thằng A An này quậy thì quậy, nhưng dạo này nó gặp may thật."
Mai Nguyệt Cầm nghe thế gật đầu: "Thôi cũng được."
"K·i·ế·m tiền không quan trọng, an toàn là trên hết."
"Lái xe đi còn về sớm được."
Nàng chạy ra mở cổng, Ngô Bình phóng xe ra ngoài, máy kêu to, chạy cái vèo, chó sủa ầm ĩ, bà Đoàn hàng xóm nghe thấy còn lẩm bẩm: "Nhà bên cạnh làm ồn cái gì không biết."
"Nửa đêm phóng xe, ban ngày còn chưa đủ khoe đây mà."
"Cứ phải khoe nhà mua được xe."
Ngô Bình lái xe theo đường ven biển đi về hướng tây, đường không một bóng người, dù giờ là lúc triều xuống thì cũng không có ngư dân nào ra ngoài.
Cũng có người mơ màng tỉnh giấc lẩm bẩm.
"Ai lái xe giờ này nhỉ?"
"Chắc có người ra biển bắt hải sản đấy."
"Có đi không?"
"Đi gì mà đi, gió rít cả cửa sổ, nửa đêm chứ có phải ban ngày đâu, sẩy chân thì người tìm cũng chả thấy."
"Thôi ngủ đi, ngủ đi."
Không ít người bàn tán nhưng không ai ra khỏi g·i·ư·ờ·n·g.
Nhờ đó mà cán bộ thôn được thở dốc, giờ này không ai về nhà, đều nghỉ ngơi ở thôn ủy, cả lão thôn trưởng cũng ở đấy, lo hậu cần.
Mọi người bận cả ngày đều mệt lử.
"Chắc ngày mai bão đến."
"May giờ này không ai ra biển."
"Còn phải nói, ai liều cả m·ạ·n·g vì tiền chứ."
Ngô Anh Vệ nghe mọi người nói chuyện rồi hớp ngụm nước nóng.
Hắn không ngờ lại có người ra biển bắt hải sản trong thời tiết này, đúng là gan lớn...
Ngô Bình dựng xe ven đường rồi đi tiếp ra bãi bùn, tới mép cát liền thấy hai đốm sáng ở dưới bãi.
Anh lo lắng: "Sao xuống xa thế."
Anh gọi lớn vài tiếng.
Ngô An nghe thấy liền vẫy tay, hai người ở xa không nghe rõ, gọi mấy tiếng mới nhớ ra gọi điện.
Điện thoại nối máy.
Ngô An nói trước: "Anh, xuống đây mau."
Ngô Bình tức giận hỏi: "Đệ đoán xem anh đến đây làm gì!"
Ngô An nói: "Anh, em không rảnh nói nhảm với anh."
"Cua ở đây nhiều lắm, em với A Thanh bắt không xuể, anh mau xuống giúp."
"Nhanh lên."
Ngô Bình ngớ người: "Thật không đấy?"
Ngô An nói nhanh rồi cúp máy, nói thêm câu nữa là chậm mất một con cua, mà một con cua cả trăm tám chục tệ chứ ít gì.
Thời gian là vàng bạc!
Ngô Bình bán tín bán nghi đi xuống, nh·ậ·n kẹp với bao tay Ngô An ném cho, vừa định hỏi cua đâu thì thấy A Thanh thò tay xuống vũng nước, chưa sờ soạng gì đã lôi lên một con cua to.
To phải đến hai ba cân.
Anh hơi ngẩn ra, rồi thấy Ngô An cũng bắt được một con, nhanh tay lấy dây buộc rồi ném vào t·h·ù·n·g, nhìn vào thì t·h·ù·n·g đã gần đầy.
"Trời ạ, nhiều cua thế này!"
Ngô Bình kinh ngạc rồi tủm tỉm cười: "Thảo nào thằng này c·h·ế·t sống không chịu về."
Ngô An không ngẩng đầu: "Anh đừng có nhảm, tranh thủ bắt đi."
"Được được được."
Ngô Bình vội ngồi xuống, không làm bừa, thấy vũng nào có lỗ với bọt thì dí kẹp vào, quả nhiên có cua.
Anh lại dùng tay vồ, chắc chắn tóm được một con, mừng rỡ hô: "Tôi cũng bắt được một con rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận