Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 101: Hợp tác gây sự tình

Chương 101: Hợp tác gây sự tình
Lão Mạch lắc đầu: "Không có xảy ra chuyện gì, là ta chủ động k·i·ế·m chuyện."
"May mắn gặp được các ngươi, nếu không ta cái tay chân lẩm cẩm này, thật đúng là chưa chắc đã chạy t·r·ố·n được."
"Các ngươi đây là muốn đi đâu?"
Ngô An thấy lão Mạch dường như không muốn nói nhiều, cũng không hỏi gì thêm, nói: "Đi gặp Cao lão bản."
"Ta dự định mua thuyền đ·á·n·h cá, hắn có phương p·h·áp."
Mắt lão Mạch sáng lên: "Kia rất tốt, có đ·á·n·h hay không tính dẫn người ra biển câu cá?"
Ngô An ngớ người, nói: "Cũng có thể có."
Vào mùa c·ấ·m cá, có một số ngư dân biết lái thuyền đ·á·n·h cá dẫn người ra biển câu cá, k·i·ế·m tiền vé câu, nếu làm tốt thì cũng rất k·i·ế·m tiền.
Lão Mạch nói: "Vậy ta hẹn trước một cái câu vị."
"Mấy ngày nay ta không buồn đi câu cá."
"Vị trí tốt thì quá nhiều người, vị trí không tốt thì lại câu không được cá."
"Các ngươi dạo này bận gì thế?"
A Thanh nói: "Gần đây bọn ta không đi câu cá mấy, ta với ca cứ câu toàn bị cá con náo ổ, nên không câu nữa, mấy hôm nay toàn đ·u·ổ·i biển."
Hắn không nói chuyện bắt cua xanh với cua mỡ b·ò.
Lão Mạch không có ý xuống xe, Ngô An lái xe thẳng đến chợ.
Tr·ê·n đường đi hàn huyên rất nhiều.
Đến nơi, vừa đem xe máy tìm chỗ dừng xong, Cao Cường Kỳ cũng lái xe trở về, từ xe hàng xuống, thấy bọn họ thì cười chào hỏi.
Cao Cường Kỳ quay đầu nói với A Kim mấy câu, A Kim gật đầu rồi lái xe đi, Cao Cường Kỳ nói: "Lão Mạch, vừa hay ông cũng ở đây, trưa cùng nhau uống chút."
Lão Mạch gật đầu, cầm máy ảnh nghịch nghịch.
Cao Cường Kỳ hỏi: "Lại bận gì đấy? Ông nghỉ hưu rồi hay là nghỉ ngơi chút đi."
Lão Mạch nói: "Nghỉ không được."
Cao Cường Kỳ lại nói: "Vậy vầy đi, tôi an bài mấy người bạn giúp ông, đảm bảo để ông thuận lợi giải quyết."
Lão Mạch khoát tay: "Không phải vạn bất đắc dĩ, không cần cậu hỗ trợ."
A Thanh hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: "Vì sao?"
Lão Mạch tức giận nói: "Cao lão bản sẽ an bài mấy người bạn của hắn đến b·ệ·n·h viện tìm người phụ trách 'Hữu hảo' nói chuyện chút, cầm tới chứng cứ thu hình, rồi chuyển giao cho ta."
A Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
Ngô An thấy buồn cười, lão Mạch cũng là diệu nhân, không trực tiếp cự tuyệt, mà là nói không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần, ý là đến khi vạn bất đắc dĩ thì sẽ nhờ lão Mạch giúp.
Hắn n·g·ư·ợ·c lại thấy hiếu kỳ, lão Mạch ở trong b·ệ·n·h viện điều tra cái gì, là nhắm vào ai.
Hắn hỏi: "Lão Mạch, có thể cho ta xem một chút không?"
"Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nắm bắt chút tình hình, biết đâu giúp được ông."
Lão Mạch hỏi: "Cậu nắm giữ cái gì tình hình?"
Ngô An nói: "Viện trưởng b·ệ·n·h viện lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng, nhận hối lộ của b·ệ·n·h nhân, lãng phí tài nguyên chữa b·ệ·n·h, mấy chuyện như vậy đó."
Mắt lão Mạch sáng lên, đem máy ảnh cho hắn: "Cậu nghe ai nói vậy, hay có chứng cứ gì?"
Ngô An nói: "Có ghi âm."
Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra p·h·át ghi âm, đây là lần trước hắn g·iả m·ạo em họ của Trần Long, lừa thư ký bé nhỏ, lúc ấy giữ lại là đã cảm thấy biết đâu có lúc dùng được.
Lão Mạch cao hứng nói: "Tốt tốt tốt, quá tốt rồi."
Ánh mắt Cao Cường Kỳ lóe lên, như có điều suy nghĩ nhìn Ngô An.
Ngô An cầm máy ảnh của lão Mạch xem lướt qua, có ảnh chụp có ghi âm, đều là chụp lén góc độ, video rung lắc dã mạn, ảnh chụp cũng rất mơ hồ.
Xem thì không có gì đặc biệt, chỉ chụp được cảnh bác sĩ bị không ít người cầm phong thư đến gặp, tuy không biết bên trong phong thư là cái gì, nhưng đoán cũng đoán được.
Đến cuối cùng, hắn thấy mẹ của Trần Long, từ bác sĩ bị chụp lén, cũng chính là bác sĩ chủ nhiệm, đại bá của Trần Long, nhận được một số văn kiện.
Video vẫn rất rõ ràng.
Mẹ Trần Long cười, phảng phất hoa cúc nở rộ.
Xem thời gian chụp ảnh là hôm nay.
Ánh mắt Ngô An lấp lóe, các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, nếu hắn với lão Mạch phối hợp, biết đâu có thể tóm gọn cả nhà Trần Long.
Hắn trả máy ảnh cho lão Mạch: "Lão Mạch, chúng ta có thể hợp tác một chút."
Lão Mạch sững sờ, hỏi: "Cậu với Trần Tr·u·ng có t·h·ù?"
Ngô An gật đầu: "Coi như vậy đi."
Hắn nói đơn giản về ân oán với Trần Long, lão Mạch nghe xong, tức giận nói: "Đây là muốn dồn cậu vào chỗ c·h·ế·t a."
Cao Cường Kỳ h·út t·huốc, nói: "Đến giờ còn chưa xuất viện, xem ra nhà đó vẫn chưa định bỏ qua việc này."
"Vậy hai người đúng là có chuyện để làm rồi."
Ngô An nhìn lão Mạch.
Lão Mạch cũng nhìn hắn, gật đầu nói: "Cậu định làm gì?"
Ngô An nói: "Ta muốn rất đơn giản, để cả nhà Trần Long phải trả giá vì chuyện dọa dẫm ta, thông qua Trần Long, tự nhiên sẽ liên lụy Trần Tr·u·ng."
"Đợi Trần Tr·u·ng bị điều tra, ông liền có thể đưa những video với ảnh chụp lén kia ra, ta tin ban ngành liên quan chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối."
Nói trắng ra, Trần Long chính là điểm đột p·h·á.
Việc hắn cần làm là châm ngòi đốt dây dẫn n·ổ, rồi thiêu rụi hết thảy.
Lão Mạch gật đầu: "Có thể thực hiện."
Ông rất cao hứng, với tình hình hiện tại ông nắm giữ, chỉ có thể tìm lớp trẻ p·h·át biểu ra, có thể gây một chút ảnh hưởng dư luận, nhưng không chắc có thể đem Trần Tr·u·ng ra trước c·ô·ng lý.
Thậm chí rất có thể đ·á·n·h rắn động cỏ, để Trần Tr·u·ng có cơ hội gãy đuôi cầu sinh, không chỉ không thể ngăn chặn loại hành vi phạm p·h·áp này, còn khiến hành vi phạm p·h·áp giấu kín sâu hơn.
Nhưng có Ngô An chuyện này.
Trước tiên bắt Trần Tr·u·ng, ông lại đưa lên chứng cứ, đ·á·n·h hắn một đòn không kịp trở tay, dù người có quan hệ lợi ích với Trần Tr·u·ng muốn cứu hắn, cũng phải cân nhắc hậu quả.
Vậy thì hạ tràng của Trần Tr·u·ng có thể đoán được.
Ngô An vỗ vai A Thanh, nói: "Lần trước ta ném rắn vào dọa Trần Long sợ chết khiếp, lần này, chúng ta chơi lớn hơn."
A Thanh hưng phấn không thôi.
Lão Mạch cười toe toét: "A An, ai cũng bảo cậu có số đỏ, nhưng ta thấy ta còn may mắn hơn ấy chứ."
Cao Cường Kỳ nói: "Lão Mạch, nếu ông đã nói vậy, thì tôi phải nói là tôi may mắn hơn ông nhiều, lần này A An giúp tôi đẩy sự nghiệp lên một tầm cao mới."
A Thanh càng đắc ý: "Vậy chắc chắn không ai may mắn bằng ta."
". . ." Ngô An im lặng, mẹ nó, đám người này coi hắn là linh vật rồi à?
Rõ ràng hắn mới có vận may tốt.
Lần nào cũng có quý nhân tương trợ, muốn gì có đó, buồn ngủ thì có người mang gối tới, lần này hắn định gây sự, Cao Cường Kỳ nói: "Thật không cần ta giúp?"
"Hai người các cậu liên thủ rất mạnh, nhưng vạn nhất có ngoài ý muốn, rất dễ thất bại trong gang tấc."
Ngô An cười cười, nói: "Không phải vạn bất đắc dĩ. . ."
Cao Cường Kỳ cười ha ha một tiếng: "Được, có việc cứ việc gọi."
Đúng lúc này.
Điện thoại hắn vang lên, kết nối, hàn huyên hai câu, Cao Cường Kỳ nói: "Đi thôi, người ta đến bến tàu rồi, ta đi xem thuyền trước đã."
"Xem thuyền xong ta tiện đường đi ăn cơm luôn."
Một đoàn người thẳng đến bến tàu thị trấn.
Tr·ê·n đường.
Cao Cường Kỳ nói qua loa tình hình của chủ thuyền đ·á·n·h cá, người tên Quảng Lương Tuấn, khoảng ba mươi tuổi, không có gì đặc t·h·ù, chỉ là dính vào cờ bạc, vừa mới l·y h·ôn với vợ, thuyền đ·á·n·h cá trong nhà thuộc về hắn, định bán thuyền ngay.
Cao Cường Kỳ nói: "Xem thuyền đ·á·n·h cá trước đã, nếu h·ợ·p, thì cứ ra tay, thằng nhãi Quảng Lương Tuấn kia không dám l·ừ·a người tôi dẫn tới đâu."
Đến bến tàu.
Cao Cường Kỳ đi trước, tr·ê·n đường đi không ngừng có người chào hỏi.
Đến chỗ thuyền đ·á·n·h cá neo đậu, một người đàn ông tr·u·ng niên đứng ở mũi thuyền vẫy tay mạnh.
Cao Cường Kỳ nói: "Chính là hắn."
Ngô An nhìn sang, người hơi đen gầy, tóc hơi rối, râu ria xồm xoàm, nom như nhiều ngày chưa ngủ.
Hắn chủ yếu đang nhìn thuyền đ·á·n·h cá, thuyền đ·á·n·h cá không nhỏ, phải đến hơn mười mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận