Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 399: Chạy xa một chút

Chương 399: Chạy xa một chút
Đi vào vách núi đảo.
Gặp Phiền gia phụ tử đang đánh vớt địa lồng.
Đi tới.
A Thanh cầm loa lớn đem chuyện Mã Vệ và đám người bị bắt nói lại, Phàn Đại Lực nghe xong, bảo Phiền lão đầu và Phiền Tiểu Trụ tiếp tục làm việc, còn hắn thì lên thuyền Ngô An.
Hắn vừa hiếu kì: "Nói cẩn thận xem nào."
A Thanh không ngại, lại kể lại sự tình một lần.
Phàn Đại Lực cười nói: "Tốt, thế mà còn chơi 'trong hồng', đây là 'lão thiên gia' cũng nhìn không nổi rồi."
Ngô An không muốn nói nhiều về chuyện này, hỏi: "Các ngươi thu hoạch thế nào?"
Phàn Đại Lực cười đáp: "Rất tốt."
"Tài nguyên ở quanh đây coi như không tệ."
"Lát nữa chúng ta liền về."
Ngô An nói: "Dự báo thời tiết báo là trời lại sắp trở gió."
Phàn Đại Lực gật gù, thở dài nhưng không nói gì.
Biến đổi thời tiết là chuyện thường.
Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, không phải bọn họ lười biếng, mà là có lúc trời không chiều lòng người.
Hàn huyên một lúc.
Phàn Đại Lực liền trở về.
Sau khi trở về, hắn đem tình hình nói lại với Phiền lão đầu và Phiền Tiểu Trụ.
Phiền lão đầu hừ hừ hai tiếng: "Nói như vậy nếu không có 'nội chiến', chuyện này có khi lại để Mã Vệ trả đũa rồi."
Phàn Đại Lực gật đầu.
Phiền lão đầu nói: "Thằng nhóc này vận khí cũng khá đấy, gặp may, chúng ta bây giờ có được thu hoạch thế này, đúng là nhờ có nó."
Phàn Đại Lực thoáng động tâm, thừa cơ nói: "Cha, đã người nói vậy, con thương lượng với người một chút, con định lấy ra một thành lợi..."
Phiền lão đầu chưa đợi hắn nói hết câu, đã hô lên: "Thôi đi, ta biết ngươi muốn nói gì rồi, không cần nói."
"Chúng ta đi theo nó không sai."
"Nhưng cá có được, là chúng ta vất vả lắm mới có."
"Đại ca, làm người đừng có mà dày thế, không sao là được rồi."
Phiền Tiểu Trụ nói: "Anh, đừng nghe cha nói gì hết, em nghe anh."
Phàn Đại Lực cười hắc hắc: "Vậy được."
Phiền lão đầu khản cả giọng, nhưng hai anh em này chẳng ai thèm để ý tới, làm ông tức đến suýt ngất.
Phiền Tiểu Trụ hỏi: "Anh, nhìn như vậy, đám người Mã Vệ chắc phải ngồi tù rồi nhỉ?"
Phàn Đại Lực gật đầu: "Chắc chắn."
"Địa lồng thì không đáng bao nhiêu, nhưng cá bắt được đáng tiền đấy."
"Ít ra cũng phải bóc lịch mấy năm."
Phiền Tiểu Trụ bĩu môi, nói: "Tiếc thật."
Phàn Đại Lực trừng mắt: "Thằng nhóc, mày định làm gì?"
Phiền Tiểu Trụ nhếch miệng, nói: "Anh, em có làm được gì đâu."
"Người ta bị tóm cả rồi."
"Anh muốn cho lợi Ngô An, còn em, em muốn giúp anh ấy 'làm' Mã Vệ."
Phàn Đại Lực lấy tay chỉ chỉ hắn, liếc nhìn Phiền lão đầu, hạ giọng quát: "Thằng nhãi ranh... Chuyện này đừng hòng nghĩ tới."
Đừng thấy Phiền Tiểu Trụ ít nói, trông có vẻ hướng nội, trên thực tế đúng là rất hướng nội, nhưng Phàn Đại Lực biết, nếu mà hung ác lên, hắn không bằng Phiền Tiểu Trụ.
Hồi bé đánh nhau.
Hắn không kêu Phiền Tiểu Trụ ra tay thì thôi, đã khô máu với người ta, mới gọi Phiền Tiểu Trụ.
Phiền Tiểu Trụ toàn ra tay tàn độc.
May mà thằng nhóc này gầy gò, nếu không thì đã gây ra chuyện lớn, sau này truy cứu tới, Phiền Tiểu Trụ liền bảo là nghe hắn sai bảo, khiến Phàn Đại Lực cũng cạn lời.
Phiền Tiểu Trụ nói: "Em thấy trông chờ vào cảnh sát không đáng tin cậy."
"Thấy tính Ngô An mềm quá, nên muốn giúp anh ấy một tay."
Phàn Đại Lực trừng mắt: "Ngô An đã bảo chúng ta đừng làm loạn, mày làm vậy không phải giúp, không chừng còn hại người ta!"
Phiền Tiểu Trụ gãi đầu, nói: "Anh nói phải, em thiếu suy nghĩ."
"Nghe anh nói Mã Vệ gặp chuyện, em mới nghĩ, Ngô An trước đó nhẫn nhịn như vậy, có thể không phải tính mềm, mà rất có thể là ngay từ đầu đã biết Mã Vệ sẽ gặp chuyện."
Phàn Đại Lực ngẩn người: "Không thể nào?"
Phiền Tiểu Trụ: "Mã Vệ bao nhiêu năm nay có làm sao đâu, đùng một cái chọc Ngô An, quay đầu thằng đàn em đã tố cáo hắn, anh nói... Chuyện này không có gì mờ ám sao?"
Phàn Đại Lực im lặng, cũng bắt đầu suy nghĩ.
Phiền Tiểu Trụ tiếp tục nói: "Anh, em nghĩ kĩ rồi, tốt nhất là đi theo Ngô An."
Ánh mắt Phàn Đại Lực lóe lên: "Mày nói là lên thuyền của nó?"
Phiền Tiểu Trụ gật đầu.
Phàn Đại Lực hít sâu một hơi, nói: "Để tao nghĩ đã, coi như chúng ta muốn, Ngô An còn chưa chắc đã cần chúng ta."
Phiền Tiểu Trụ: "Anh, dù sao em nghe anh."
Ngô An bên này cũng bắt đầu làm việc.
Thu địa lồng không cần quá nhiều người, cần cẩu kéo địa lồng lên, A Thanh và Mai Vũ đã đủ bận rồi, Ngô An ban đầu còn phụ giúp một tay.
Kết quả.
Cá bắt được rất bình thường.
Chủ yếu là tôm tích, một loạt địa lồng có chừng sáu bảy mươi cân, tính theo giá tôm tích hiện tại, mỗi loạt địa lồng thu hoạch cũng được ba bốn ngàn tệ.
So với những ngư dân khác, thu hoạch như vậy là rất tốt.
Nhưng so với trước kia của bọn họ, chỉ có thể nói.
Trong địa lồng trừ tôm tích ra, về cơ bản là không có gì khác.
Chuyện này cũng bình thường.
Tôm tích đã tụ tập thì cơ bản là không chứa được thứ gì khác.
Ngô An thấy tình hình này, A Thanh và Mai Vũ có thể ứng phó được nên dứt khoát trở lại khoang thuyền tán gẫu với Lão Phù Đầu, bàn xem hướng nào tiếp theo.
Ngô An xem xét: "Hướng đông thế nào?"
Lão Phù Đầu đáp: "Được thôi."
"Thuyền của ta không lớn, chạy hướng nào cũng được."
"Bây giờ ở khu trung tuyến, tàu cá của chúng ta nhiều lắm, cẩn thận là được."
Ông nói không phải là khu kinh tế đặc quyền trên công ước quốc tế mà là cái gọi là trung tuyến eo biển.
Trên mặt, hai bên bờ vẫn luôn ngầm hiểu, tự đánh bắt trong hải vực của mình, trên thực tế, thứ này như vết chân trên cát, thủy triều đến là san bằng hết.
Ngày trước bên này vẫn còn tương đối sợ, hiện nay vừa mở biển về sau, còn nhiều tàu cá chạy về trung tuyến, ngay ở khu vực vịnh "lôi khu" mà nháo, tàu cá tụ tập trùng trùng điệp điệp, đối diện đều tự an ủi "nhẫn nhất thời sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng".
Mặc kệ lén lút thế nào, ngoài mặt vẫn còn duy trì được cân bằng.
Nhưng theo sự phát triển của thời đại, sự cân bằng này đã không vững vàng.
Ngô An cười nói: "Được, vậy chúng ta đi hướng đông."
Lão Phù Đầu gật đầu: "Được."
Ba giờ rưỡi chiều, tất cả địa lồng một lần nữa thả xuống biển, Lão Phù Đầu vừa chuẩn bị khởi động tàu cá thì Ngô An kêu lên: "Lão Phù chờ lát đã, hình như có đàn Hổ Kình."
A Thanh dùng ống nhòm nhìn một hồi, kinh ngạc nói: "Đúng là đàn Hổ Kình!"
"Anh, anh gọi bọn họ tới đi."
"Để nó dẫn đường cho mình tìm bầy cá."
Ngô An cầm ống nhòm lên, bực mình nói: "Nói năng gì kì cục vậy, người ta đồng ý giúp thì mình nhận, chứ ai lại cưỡng cầu như thế."
A Thanh bĩu môi: "Anh à, khách sáo cái gì chứ."
"Anh đừng có coi Hổ Kình là bạn thật đấy nhé?"
"Nói nhảm!" Ngô An đá cho hắn một cước, tránh cho để Hổ Kình nghe thấy hiểu lầm.
Hắn gọi hai tiếng, đàn Hổ Kình đi theo cũng kêu lên, dường như đang đáp lại, trong đó một con Hổ Kình đột nhiên tăng tốc, bơi đến bên con Hổ Kình đi đầu, kêu hai tiếng như là bảo thủ lĩnh nó muốn đi tìm Ngô An.
Nói đoạn, con Hổ Kình chuyển hướng, mấy lần vọt lên liền đến bên cạnh tàu cá.
Ngô An kinh ngạc hô: "A Thanh, đem tôm tích làm điểm tới đãi khách."
Một giỏ tôm tích đổ xuống, Hổ Kình ăn ngon lành kêu ríu rít, Ngô An nhìn nó ăn vui vẻ, cũng rất cao hứng, đây coi như là người bạn đại dương đầu tiên hắn quen biết giữa biển khơi.
"Hổ Tử, thêm nữa không?"
"Ríu rít anh."
Ngô An không hiểu, nhưng hắn cảm giác Hổ Kình có ý muốn ăn nữa.
"A Thanh, ngẩn người làm gì vậy, lại xả một giỏ nữa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận