Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 76: Bão muốn tới rồi

Chương 76: Bão táp sắp đến
Phía dưới đúng là có bầy cá hoàng cô. Kéo lên ba con cá, ít nhất có một con là cá hoàng cô. Chỉ là cái đầu không lớn lắm, lớn nhất cũng chỉ khoảng một cân, con nhỏ thì nói chừng nửa cân. Cá chỉ được vậy thôi. Dù sao cũng không phải cá đỏ dạ, cá đỏ dạ lớn nhất có thể nặng đến mấy chục cân.
Ngô An trong lòng nghĩ mà thấy hừng hực khí thế. Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, cho dù vận khí nghịch t·h·i·ê·n câu được con cá đỏ dạ lớn như vậy, thì với cần câu của hắn và a Thanh cũng không thể kéo lên được.
Ngô Bình không nhịn được lên tiếng: "A An, để anh câu một lát."
Ngô An cười đưa cần câu cho anh trai. Bắt cá s·ờ tôm câu cá thả lưới, có người đàn ông nào mà không t·h·í·c·h, đại ca có thể kiềm chế đến bây giờ mới nói, đã coi như tự chủ không tệ rồi.
Nhận lấy cần câu, Ngô Bình lắp mồi vào, liền vội vã ném cần câu xuống nước.
"A An, anh làm thế này được không?"
"Ném hơi gần rồi."
"Có bị mắc vào đá ngầm không?"
Ngô Bình líu lo không ngừng hỏi.
Ngô An dở k·h·ó·c dở cười: "Anh, bình tĩnh, bình tĩnh."
"Sắp có cá cắn câu rồi."
Vừa dứt lời, cần câu chợt bị kéo mạnh xuống.
Ngô An hô: "Anh, giương cần câu lên."
Ngô Bình giơ cần câu, dây cước kêu lên ken két, lực kéo bị tác động, dây câu không ngừng tuôn ra.
"Anh, giữ c·h·ặ·t."
"Kéo không nổi, khỏe quá."
"Vậy là tốt, chứng tỏ cá không nhỏ."
"A An, hay là em làm đi."
"Anh, đừng khẩn trương."
Hai anh em nói chuyện, rất nhanh một con cá tráp đỏ nhảy nhót được kéo lên mặt nước, Ngô An đã chuẩn bị sẵn vợt, thành c·ô·ng tóm gọn cá tráp đỏ.
Ngô Bình nói: "A An, con này tối nay đốt lên ăn."
Ngô An cười gật đầu.
Đương nhiên hắn không có ý kiến.
Câu được hơn một tiếng, giá trị vận khí hao hụt, tốc độ và chất lượng cá cắn câu tụt dốc không phanh, liên tiếp chỉ câu được hai con cá mú đá.
"Đại ca, a Thanh, về thôi."
"Trời tối đen rồi."
"Chúng ta chỉ có hai ngọn đèn, không t·h·í·c·h hợp câu đêm."
Hắn gọi, nhanh chóng thu dọn xong, hai thùng đầy ắp cá, Ngô Bình cầm đồ câu, Ngô An và a Thanh dùng đòn gánh hai thùng đi về phía bến tàu.
Cũng may là không quá nặng, chỉ khoảng hơn hai mươi cân.
Lão Tạ ở bến tàu đang thu dọn hàng quán, thấy ba người tới, vội dừng tay chào hỏi: "Muộn thế này còn đi câu cá à?"
"Ồ, nhiều cá hoàng cô thế."
"Cậu lúc nào cũng câu được hàng ngon mà người khác không câu được."
"Cá hoàng cô 45 tệ một cân, các loại cá biển tạp nham vẫn tính giá như trước nhé."
Ngô An gật đầu.
Không có gì để nói, giá cả ở chỗ lão Tạ vẫn vậy, không cao hơn nhưng tuyệt đối coi là c·ô·ng đạo, dù sao ông ta bày quầy bán hàng hoặc đem ra trấn cũng tốn thời gian và nhân công.
Lằng nhằng một hồi, thà bán cho lão Tạ còn có lời hơn.
Cân đo xong được 1980 tệ, không làm tròn, bao nhiêu hay bấy nhiêu, Ngô An cầm tiền, cho a Thanh 200 tệ và một con cá hoàng cô hơn một cân.
A Thanh không hề khách khí, nhận tiền và cá, nói: "Anh, vậy em về nhà trước đây."
"Tranh thủ còn tươi mà chế biến."
"Bình ca, em đi nhé."
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Ngô An bảo cậu ta đi chậm thôi, a Thanh cũng không quay đầu lại mà khoát tay.
Ra khỏi tiệm của lão Tạ, Ngô Bình mới phản ứng: "A An, em k·i·ế·m được hai ngàn tệ à?"
Ngô An nói: "Hôm nay có anh đi cùng, vận khí tốt hơn bình thường."
Ngô Bình cảm thán: "Tiền em câu cá hai ngày, còn nhiều hơn cả tiền lương một tháng của anh."
Ngô An dừng bước, nói: "Anh, nhưng việc anh làm quan trọng hơn em nhiều."
"Em không nói giáo thư dục nhân cao thượng thế nào."
"Anh còn có năm hiểm một kim."
"Sau này về già có bảo hiểm, em thì cái gì cũng không có, phải tự mua bảo hiểm, nếu mà như anh, tiền chi tiêu mỗi tháng cũng không ít đâu."
Ngô Bình thở dài: "Đúng là như vậy..."
Anh không nói tiếp, nhưng anh lo là c·ô·ng việc này cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Ngô An vỗ vai Ngô Bình: "Anh, đừng lo, có em đây."
Ngô Bình cười: "Ừ."
Anh cho rằng Ngô An nói là sau này không dạy học nữa mà đi biển bắt hải sản câu cá, hôm nay ngẫm lại cũng là một con đường, chỉ là cha có lẽ không vui.
Còn về chuyện c·ô·ng tác, ngay cả cha còn không quản được, Ngô An chắc chắn càng không giúp được gì.
Dù sao cũng có đường lui rồi.
Trong lòng Ngô An cũng đã có dự tính, nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể đi từng bước một, khỏi cần nói, những ngày tốt đẹp trong nhà hắn nhất định có thể c·ố·n·g gánh.
Thấy có người bày sạp bán hàng, là một ông lão, không phải người Tiểu Khê thôn.
Ngô An đi tới xem, là bán đồ nguội, có gà luộc, t·h·ị·t b·ò kho, đều là những món nguội thường thấy ở đây, mỗi thứ mua một ít.
Đi xa một chút, Ngô Bình nói: "Mua nhiều quá, nhà mình có đồ ăn rồi mà."
Ngô An thuận miệng nói: "Em vừa nếm thử, vị rất chuẩn, dù sao cũng không nhiều, em mua hết luôn."
"Hôm nay coi như nhà mình có hỷ sự lớn, cơm tối phong phú hơn chút coi như ăn mừng."
Ngô Bình giật mình, nhìn lại, ông lão đang thu dọn hàng chuẩn bị về, tán thán: "Em đúng là người chu đáo."
Ngô An cười, dù sao cũng là chuyện tiện tay.
Về đến nhà, tr·ê·n bàn cơm đã có mấy món, t·h·ị·t kho tàu, t·h·ị·t dê kho, rau muống xào, trứng tráng cà chua, nộm khoai tây, thêm một món canh móng giò hầm.
Thấy hai người mang về cá hoàng cô, Mai Nguyệt Cầm nói: "Vậy thêm một món cá hấp nữa, cộng thêm đồ nguội, thành tám món một canh."
Chờ Ngô Anh Vệ trở về, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn cũng không nói gì.
Ông tự nhiên cũng nghe người ta nói chuyện chiếc xe ba gác máy mới toanh lái về đến nhà, hôm nay ăn phong phú một chút cũng bình thường, cuộc sống trong nhà này, thật sự là thấy rõ là tốt lên nhiều.
"Cha, tối nay uống chút chứ?"
"Uống chút." Ngô Anh Vệ gật đầu, hỏi: "Nhà cũ thế nào rồi?"
Ngô An nói: "Đốc c·ô·ng nhắn tin, ngày mai sẽ đến lắp cửa và cửa sổ, con thêm ít tiền, để ông ta bố trí thêm người, ngày mai một ngày là xong."
Ngô Anh Vệ nhíu mày: "Tốn nhiều tiền quá, gấp gáp vậy làm gì?"
Ngô An nói: "Con đoán chừng sắp có bão."
Ngô Anh Vệ sững sờ, quay đầu nhìn ra ngoài trời, lúc này mưa không lớn, sắp tạnh, nhưng gió lại càng lúc càng mạnh.
Hình như có gì đó không ổn.
Ăn uống no đủ, Ngô Anh Vệ lấy điện thoại di động ra xem, nói: "Thật đúng là để thằng nhãi ranh con nói trúng, bão sắp đến."
Ngô Bình cũng lấy điện thoại di động ra, dự báo thời tiết đã có cảnh báo bão.
Không bao lâu sau.
Điện thoại di động của Ngô Anh Vệ vang lên.
Bão sắp đến, đối với thôn mà nói, không khác gì một trận thiên tai, đối với những cán bộ thôn như họ, cũng là một cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng.
Nhưng cũng không hoảng hốt, năm nào cũng có p·h·á bão, kinh nghiệm ứng phó rất đầy đủ.
"Đóng kỹ cửa sổ lại."
"Không cần chừa cửa cho tôi."
Nói rồi, Ngô Anh Vệ đi ra ngoài, ở cổng đã có không ít dân làng ăn cơm xong đến hóng mát, thấy ông đều chào hỏi, chủ đề câu chuyện đương nhiên là về cơn bão.
Ngô Anh Vệ cũng trấn an mọi người, hiện tại hướng đi của bão chưa rõ ràng, chưa chắc đã đổ bộ vào chỗ họ.
Nhưng đến cũng không sợ.
Cần làm gì thì làm nấy, những thứ quan trọng trong nhà phải trông coi cẩn thận, đừng để bị đ·ậ·p p·h·á hủy, sẽ không được bồi thường đâu.
Trần Quý trêu ghẹo nói: "Anh Vệ, nhìn anh lo lắng kìa."
"Anh cũng phải lo cho bản thân chứ, nhà anh hôm nay vừa mua xe ba gác máy."
"Mới toanh đấy, đừng để gặp bão bùng lại hỏng thì khó."
Hắn nói năng kiểu âm dương quái khí, người ngoài còn chưa biết, nghe hắn nói vậy, lập tức tò mò hỏi: "Mua xe ba gác máy à?"
"Thật hay giả đấy?"
"Là A An mua à? Khá đấy, dạo này k·i·ế·m được khối tiền nhỉ, vừa sửa nhà cũ vừa mua xe."
Nghe mọi người bàn tán, Trần Quý lập tức không cười nổi.
Khốn k·h·ổ!
Hắn hình như lại lỡ lời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận