Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 288: Tần tổng nghĩ hợp tác

Chương 288: Tần tổng muốn hợp tác
Ngô An vỗ vỗ vai hắn: "Xin lỗi nhé, chuyện này đúng là làm khó ngươi rồi."
"Còn đếm nữa không?"
"Chúng ta đợi ngươi một lát."
"Mấy cái rắm thối." A Thanh bực mình, đếm không ra, cũng lười đếm, bèn đem tờ giấy ghi số thẻ cùng tiền đưa cho Ngô An: "Anh à, anh giúp em gửi thẳng luôn đi."
"Mẹ ta dặn, nếu ta không đếm hết được thì tiền cũng không cần cầm."
"Gửi được thì cứ gửi luôn đi."
Ngô An gật đầu.
Nhiều tiền thế này mang trên người thật sự không an toàn, bây giờ trị an đâu có tốt như sau này.
Ngô An nhìn về phía lão phù đầu.
Lão phù đầu lắc đầu: "Ta hết rồi, không mang thẻ mà cũng không nhớ số thẻ."
A Thanh áy náy: "Cũng phải, tại tụi em không nhắc anh."
Trước đó, sau khi họ đến trấn lĩnh tiền, về cơ bản đều gửi hết.
Lão phù đầu cười, nghĩ bụng dù có nhắc thì hắn cũng chưa chắc đã làm.
Trước kia bảo hắn có thể kiếm nhiều tiền thế này, hắn nhất định không tin sái cổ.
Ngay cả khi tiền đã cầm trên tay, hắn vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ, mà còn là một giấc mơ đẹp đến không tưởng.
Nếu không có Ngô An và A Thanh bên cạnh, chắc chắn hắn đã tự vả mấy cái để xem có đau không.
Ngô An hô: "Đi, đi ăn cơm."
Ba người đi về phía quán rượu.
Lão phù đầu lau lau đống tiền bọc trong áo, đi đường cũng thấy khỏe ra nhiều.
Tiền là lá gan của con người.
Là dầu bôi trơn của phụ nữ.
Mà là trạm xăng của đàn ông!
Lão phù đầu cầm nhiều tiền thế này, cảm giác mình như trẻ lại cả chục tuổi.
Ông trời ơi.
Đến cái tuổi này rồi mà còn có thể phát tài?
Lúc đầu hắn cứ tưởng đời mình thế là xong, nhưng bây giờ hắn chợt thấy tương lai của mình có lẽ sẽ khác đi một chút.
Rớt xuống biển, lại vớ được một việc tốt.
Nếu không, làm sao hắn có thể đi theo Ngô An kiếm ăn.
Quả nhiên là vậy.
Nguy cơ, nguy cơ.
Nguy hiểm quả nhiên đi kèm với kỳ ngộ.
Ta hiểu như vậy chắc không bị bệnh tim đâu nhỉ.
Ba người đến phòng riêng.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Hổ ban hấp một con, còn có hai con bạch xương, một con thịt kho tàu, một con than nướng, ăn không hết, căn bản ăn không hết.
Ba người cắm đầu ăn uống thỏa thuê.
Đói muốn c·hết rồi.
Ăn lưng lửng bụng, ba người mới ăn ý bưng chén rượu lên uống.
"Nào, cụng ly."
"Chúc lão bản phát tài."
"Mong mọi việc suôn sẻ, mọi người cùng nhau phát tài."
"Uống."
"Tê..."
Ngô An gắp miếng thức ăn, Mao Đài uống đúng là ngon, dù sao cũng là rượu đế.
Uống một chén mà không ăn gì lót dạ thì hắn hơi khó chịu.
"A An, tôi kính cậu một ly."
"Khách sáo làm gì."
"Nên thế."
"Vậy chúng ta uống ngang."
"Hì hì, nghe lão bản."
Lúc chạm cốc, miệng chén rượu của lão phù đầu chạm vào đáy chén của Ngô An.
Ai bảo hắn không biết đối nhân xử thế?
Không phải là không biết.
Mà là có chịu làm hay không thôi.
Trước kia ở Trần gia, nén nỗi buồn bực, vốn đã chẳng vui vẻ gì, còn tâm trí đâu mà nhớ đến những chuyện nhân tình thế thái.
"A Thanh, tôi cũng kính cậu một chén."
"Lão phù, cùng nhau, cùng nhau, đừng tưởng cậu không dám uống rượu kính tôi đấy nhé."
Lão phù đầu uống rượu xong thì biểu hiện vô cùng phấn khởi.
Không biết là do tửu lượng của hắn vốn vậy, hay là vì hôm nay hắn thực sự rất vui.
Một ngày kiếm được số tiền mà người khác phải làm cả tháng, thậm chí hơn, ai mà không phấn khích cho được?
Ngô An và A Thanh nhanh chóng không trụ nổi.
Lão phù đầu thì tửu lượng cao thật.
Nhưng như vậy cũng tốt, không say thì đỡ phải lo hắn làm càn.
Uống vào uống vào, rồi say lúc nào không hay.
Ngô An và A Thanh đều có chút quá chén, lão phù đầu thì mặt mày đỏ gay, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Lão già này, càng uống càng tỉnh táo.
Tần tổng đến mời rượu, thấy cảnh này thì tiu nghỉu: "Tôi chỉ chậm chân có chút xíu mà đã say xỉn thế này rồi?"
Lão phù đầu áy náy: "Tại tôi hưng phấn quá, chuốc cho bọn nó mấy chén."
Ngô An lắp bắp: "Tần tổng, tới rồi à."
"Tôi không sao, chưa say đâu."
"Chúng ta cụng một ly."
Tần tổng nhìn tên kia bên cạnh nâng chén cười hề hề, còn trách hắn suốt ngày trốn tránh Ngô An thì cạn lời.
Ngươi không say... Hay là chưa kịp uống ta đã say rồi?
Hắn thở dài: "Uống ít thôi nhé."
"Tôi còn muốn bàn với cậu chuyện làm ăn đấy."
"Để lần sau đi."
Ngô An tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện góp vốn vào homestay ấy mà..." Tần tổng xua tay, nói: "Để hôm khác rồi nói."
Ngô An cười ha hả: "Có mỗi chuyện đó thôi ấy hả, tôi gật đầu cái rụp luôn, anh cho tôi 100 vạn, tôi cho anh 10% cổ phần."
Tần tổng trợn mắt: "Sao anh không bảo tôi c·hết đi cho rồi."
Chưa có gì trong tay, đòi ăn không nói có, đã muốn hốt của hắn 100 vạn?
Đến bao giờ hắn mới thu hồi được vốn?
Không thể làm cái kiểu mua bán lỗ vốn được.
Dù có Cao Cường Kỳ bảo đảm thì hắn cũng phải suy đi tính lại.
Nhưng vụ homestay này, hắn thấy rất có tiềm năng.
Đầu tư ấy mà.
Không chỉ ném tiền vào sự nghiệp, mà còn phải đầu tư vào con người nữa.
Cho nên sau khi Cao Cường Kỳ kể với hắn chuyện Ngô An làm homestay nhưng thiếu vốn, hắn đã để bụng chuyện này, trằn trọc suy nghĩ mấy ngày trời.
Hôm nay Ngô An vừa hay đến uống rượu, hắn định bụng sẽ trò chuyện đôi chút với Ngô An.
Ai dè thằng cha này say quá rồi.
Trên bàn rượu hợp để nói chuyện làm ăn, nhưng say quá thì nói gì cũng vô nghĩa.
Nói cũng bằng thừa.
Tần tổng bực mình nói: "A An, không uống được thì đừng uống, lỡ dở hết việc bây giờ."
Ngô An lắp bắp: "Tần tổng, anh nói gì thế, tôi có say đâu."
Tần tổng: "Ừ ừ ừ, anh không say, tôi say."
Lão phù đầu thấy Ngô An bị trách thì vội vàng giải thích: "Tần tổng, xin lỗi, là tại tôi."
"A An không tin tôi uống được, nên mới uống với tôi mấy chén cho vui."
Tần tổng khoái trá: "Ông uống giỏi lắm à?"
Lão phù đầu nói: "Uống miết."
"Ghê." Tần tổng cười: "Từ khi tôi mở quán rượu đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi câu này đấy."
Hắn tiện thể ngồi xuống: "Dù sao cũng rảnh, vậy thì tôi uống với ông vài ly."
Ăn uống gần hai tiếng đồng hồ.
Ngô An và A Thanh vẫn ổn, không đến nỗi đi không vững, hai người vịn nhau vẫn đi được vài bước.
Uống rượu thì dĩ nhiên không lái xe được, quản lý sảnh giúp gọi hai chiếc xe, chia nhau đưa về nhà.
Về phần Tần tổng.
Đang ôm chân bàn dưới gầm bàn: "Tôi không say... Tôi còn uống được nữa... "
"Lão phù, ông là nhân tài đấy."
"Có muốn cân nhắc theo tôi không?"
"Ngày nào cũng không làm gì khác, chỉ cần theo tôi tham gia các cuộc nhậu, uống c·hết bọn họ, uống c·hết bọn họ..."
Lão phù đầu mừng thầm.
Trước hôm nay hắn vẫn còn là một lão già bị người người ghét bỏ, trong thôn không ít người chửi hắn là thằng nghiện rượu, thằng sâu rượu, thằng dở hơi...
Trên thuyền, ai cũng thấy hắn là của nợ.
Kết quả bây giờ, ai thấy hắn cũng khen hắn là nhân tài, ngay cả uống rượu cũng thành bản lĩnh.
Thú vị đấy.
Rất thú vị.
"Đời này, lần đầu tiên có người coi mình ra gì."
"Là A An..."
"Chính cậu ấy, mới khiến một lão già như ta có được một ngày vinh quang."
Lão phù đầu xuống xe.
Nhà hắn không có sân, cũng không cần, trong nhà này ngoài rượu ra, chẳng có gì đáng để trộm dòm ngó.
Xung quanh đều là nhà hai ba tầng, căn nhà đá cũ kỹ lọt thỏm ở giữa chính là tổ ấm bé nhỏ của hắn suốt cả cuộc đời.
Hắn chắp tay sau lưng, khẽ hát khe khẽ bước về phía cửa nhà, vừa định mở cửa thì đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía ô cửa sổ vỡ tan tành.
Cửa sổ sao lại vỡ?
Hắn vội vàng mở cửa, vào nhà, bật đèn, trong phòng ngổn ngang, rượu đổ lung tung, một cái bình rượu thuốc bị đập vỡ, trong đống mảnh thủy tinh vỡ có một cục gạch.
Mặt lão phù đầu biến sắc.
Đây là!
Có người!
Từ bên ngoài ném gạch vào nhà hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận