Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 345: Trong mộng Tình Ngư

Chương 345: Trong mộng Tình Ngư
Lão phù đầu nhìn bọn họ luống cuống tay chân gỡ cá, gỡ nửa ngày mới lấy xuống được, sốt ruột vô cùng.
Nhất là khi nhìn thấy một con cá Xuân Tử hảo hảo, bị A Thanh tay chân vụng về làm tuột mất một nửa vảy cá, ông tức đến hừ hừ: "Dừng lại, dừng lại!"
"Vừa rồi ta nói nãy giờ, hóa ra là nói vô ích."
"Ngươi gỡ như vậy, cá t·à·n p·h·ế, lưới cũng hỏng, ngươi xem một chút..."
A Thanh bị nói đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Ngô Bình và Mai Vũ đứng bên cạnh, cũng có chút x·ấ·u hổ, vì cả hai người cũng chẳng khá hơn A Thanh là bao.
Gỡ đoạn ngắn thì dễ, gỡ đoạn dài thì tốn sức.
Ba tầng lưới.
Cá còn bị quấn không ra hình thù gì.
Đem cá gỡ ra còn phải thu dọn lưới xong, nếu không phải x·á·ch về nhà gỡ ra vá lại, sau đó mới dùng lại được.
Ngô An còn muốn đem lưới thả xuống biển lần nữa, chuyện này chỉ có lão phù đầu là làm tốt được.
Lưới dính thật sự rất phiền phức.
Không phải ngư dân lành nghề thì không làm, làm cũng không ra ngô ra khoai, thậm chí người mới mua lưới dính dùng một lần rồi thôi.
Vì sao?
Lưới dính rất dễ x·ấ·u, lại khó dùng.
Tuy lưới dính không đắt lắm, nhưng nếu chỉ dùng một lần, chi phí này cũng cần phải cân nhắc.
Không phải ai cũng may mắn, chỉ cần thả lưới là có thu hoạch lớn.
Lão phù đầu vừa nói vừa làm, thuần thục gỡ cá ra, gấp lưới gọn gàng, lại đè xuống xe tời.
Lúc dừng lúc làm, lão phù đầu lo lắng sốt ruột, loay hoay một hồi mồ hôi nhễ nhại.
Người dạy người học không được, việc dạy người làm một chút là sẽ.
Thấy lão phù đầu mệt đến hoa cả mắt, ba người A Thanh rút kinh nghiệm xương m·á·u, nghiêm túc học, dần dần cũng quen tay.
"Đúng, như vậy mới đúng."
"Cũng may là cá Xuân Tử, nếu là cá diêu hồng, với cách gỡ vừa rồi của các ngươi, còn bán được giá không?" Lão phù đầu vui vẻ nói.
Rõ ràng là khen người, nhưng nghe vào tai, luôn có gì đó sai sai.
Đúng lúc này.
A Thanh gỡ được con cá ra khỏi lưới, nói: "Con cá Xuân Tử này to thật."
"Dài bằng cả cánh tay ta."
Vừa nói, hắn vừa gỡ cá xuống, so sánh với cánh tay.
Lão phù đầu gấp lưới xong, th·e·o phản xạ nhìn sang, rồi lướt mắt đi.
Lại quay trở lại.
Mở to mắt nhìn chằm chằm con "cá Xuân Tử lớn" trong tay A Thanh, kêu lên: "Đây không phải cá Xuân Tử gì, đây là cá diêu hồng!"
Nghe thấy ba chữ cá diêu hồng, Ngô Bình và Mai Vũ đang chăm chú gỡ lưới cũng đồng loạt quay lại.
Ngô An đang lái thuyền cũng nghiêng người, thò đầu ra nhìn, hô: "Cái gì?"
"Hình như ta nghe thấy cá diêu hồng?"
"Bắt được cá diêu hồng rồi?"
A Thanh ngẩn người, ban nãy hắn đang cầm đầu cá bằng tay, nghe lão phù đầu nói là cá diêu hồng, vội vàng ôm chặt con cá vào lòng.
Hắn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hỏi: "Thật là cá diêu hồng sao?"
"Không nhìn lầm đấy chứ?"
"Ông nhìn kỹ lại xem."
Nói rồi, hắn đưa cá diêu hồng cho lão phù đầu.
Lão phù đầu nhận lấy, cười nói: "Không sai đâu, đúng là cá diêu hồng."
"Các ngươi nhìn kỹ, thật ra khác nhau nhiều lắm."
Ông cầm một con cá Xuân Tử so với con cá diêu hồng, mọi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy rõ sự khác biệt.
A Khánh lập tức kéo cổ họng hô: "Anh ơi, cá diêu hồng, thật là cá diêu hồng."
"Chúng ta bắt được cá diêu hồng rồi!"
Ngô An dừng thuyền, nhanh chân đi tới nhìn, cũng rất cao hứng: "Cá diêu hồng!"
"Chậc chậc, đẹp thật đấy."
Từ khi ra khơi, hắn vẫn mong mỏi bắt được cá diêu hồng.
Nói là Tình Ngư trong mộng của hắn cũng không ngoa.
Không chỉ mình hắn.
Cá diêu hồng rất đắt, hơn nữa thường đi theo bầy, chỉ cần đụng được bầy cá diêu hồng, chắc chắn bắt được cả ổ.
Nếu gặp được bầy cá diêu hồng, còn hơn bắt mấy con cá mú.
Con cá đỏ c·h·ót trong tay lão phù đầu nặng khoảng ba bốn cân, theo lời ông nói, con này không tính là lớn.
Chỉ là cỡ bình thường.
Ngô An nhìn đoạn lưới mới kéo lên được mấy chục mét, mắt sáng lên: "Đừng ngẩn người ra, mau kéo lưới lên."
Phía sau còn mấy trăm mét lưới, biết đâu có mấy con cá diêu hồng thì sao...
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Kéo lưới lên rất chậm, không phải do bọn họ lười, mà là trên lưới có quá nhiều cá.
Cá Xuân Tử thì không nói làm gì.
Treo kín cả lưới.
May mà Triệu lão bản bán lưới chất lượng tốt, nếu không với đàn cá lớn như vậy, nhiều đoạn lưới chịu không nổi, bị đụng nát vụn ngay trong biển, k·é·o cũng không lên được.
Mà điều này lại gây ra một vấn đề khác, đó là những mảnh lưới nát lại biến thành rác thải đại dương.
Dưới mắt đây không phải vấn đề Ngô An cần cân nhắc, hiện tại vấn đề lớn nhất là ngoài cá, trên lưới còn có tôm cua.
Lưới dính chủ yếu bắt hải sản tầng đáy, tôm cua ở đáy biển dĩ nhiên không ít.
Đừng nói A Thanh và Mai Vũ, ngay cả lão phù đầu nhìn thấy nhiều tôm cua như vậy cũng phải đau đầu.
Nhưng cũng không tiện nói gì.
Mấy loại ghẹ hoa, cua biển mai hình thoi này đều có giá mấy chục tệ một cân, ai mà chê, ai dám chê.
A Thanh lầm b·ầ·m vài câu, lão phù đầu vội nhắc nhở, bảo hắn đừng than vãn.
A Thanh hậm hực ngậm miệng.
Lỡ để Mẹ Tổ nghe thấy, lần sau không cho đi theo thì sao?
Phải cố lên.
Vốn dĩ lưới đã kéo chậm, lại thêm phải gỡ hải sản càng thêm mất thời gian.
Làm gần một tiếng đồng hồ, mới chỉ kéo được 100 mét, ai nấy đều mệt bã người.
Trên đại dương bao la, hai giờ rưỡi chiều, mặt trời chói chang, chiếu xuống nước biển nóng hầm hập.
Trong môi trường này, bọn họ còn phải dốc toàn lực làm việc, đây là một thử thách không nhỏ đối với mỗi người.
Trong tình huống như vậy, Ngô An không cần lái thuyền, lấy ra chai hoắc hương chính khí dịch, mỗi người uống một chai để phòng cảm nắng.
A Thanh ngậm miệng vào chai, ngửa cổ uống hết, cẩn thận gỡ con cá diêu hồng ra khỏi lưới, cười hắc hắc nói: "Anh ơi, cá diêu hồng này mới đúng là Thần Khí giải nhiệt."
"Anh ơi, đây là con thứ tư rồi."
"Con này to nhất, chắc phải sáu bảy cân."
Bốn con cá diêu hồng đều do hắn gỡ, hắn vui đến mức răng hàm cứ lộ ra, không thể nào khép miệng lại được.
Hắn giơ cá lên, tay hơi r·u·n rẩy.
Ngô An vội vàng nhận lấy, đ·i·ê·n đ·i·ê·n vuốt ve: "Có, có đây."
"Tay của chú không sao chứ?"
A Thanh ngồi xổm xuống tiếp tục gỡ cá, thuận miệng nói: "Không sao, không sao, chỉ là mệt thôi."
"... " Ngô An không biết nên nói gì, nói: "Vậy chú cố gắng chút, không thì bảo A Vũ thay cho."
Mai Vũ vừa gỡ cua ghẹ, tay đang bị chuột rút, nghe thấy tên mình, vô ý thức hỏi: "Gọi tôi đấy à?"
Ngô An nhìn: "... Anh cứ làm việc của anh đi."
Nhìn về phía đại ca.
Đại ca ướt đẫm cả người, tóc hơi dài đã ướt sũng mồ hôi.
Tay A Thanh r·u·n, không bắt được cá, cá vừa vặn trượt xuống bên cạnh chân hắn.
Ngô An vội nói: "Để em thử xem."
"Em còn chưa được chạm vào cá diêu hồng bao giờ."
"Ngứa tay quá rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận