Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 423: Nhân sinh bên thắng cụ hiện hóa

Chương 423: Nhân sinh người thắng được cụ thể hóa
Ngô An bảo Lý Tín giới thiệu một chút.
Hai mắt Lý Tín tỏa sáng, cơ hội thể hiện đến rồi.
Biệt thự lớn là do hắn độc lập thiết kế.
Hắn đến giới thiệu, tự nhiên là nắm chắc trong tay.
Bản thảo thiết kế thực tế đã qua lại với Ngô An nhiều lần, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ còn cần thương thảo, còn về cơ cấu chủ thể lớn đã trêи cơ bản xác định.
Nghe Lý Tín thuyết minh, Cố An Nhiên nhìn bản vẽ thiết kế, thỉnh thoảng gật đầu.
Ánh mắt càng phát sáng lên, như phòng tập thể thao, phòng lặn giữ nhiệt độ ổn định, khiến nàng hài lòng nhất vẫn là phòng trẻ em.
Nghe Lý Tín giới thiệu, mới biết một căn phòng còn có thể có nhiều công năng như vậy.
Nghe xong, Cố An Nhiên không ngớt lời khen: "Anh thiết kế rất tốt, em không có ý kiến gì."
Ngô An hỏi: "Thích không?"
Cố An Nhiên không chút do dự nói: "Thích."
"Ngài hài lòng là tốt rồi." Lý Tín cười nói: "Chủ yếu may mắn mà có tiểu Ngô tổng chỉ điểm, tôi mới có thể thuận lợi thiết kế được như vậy."
Mạch Hàng Vũ nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại nữa rồi.
Tên Lý Tín này là một bên B đủ tiêu chuẩn, thật sự coi bên A là ba ba mà liếm.
Đối với hắn biểu hiện cũng bình thường, dù sao bọn hắn vốn chính là bạn bè, cho dù là tại hạng mục trêи danh nghĩa bên A và bên B, nhưng quan hệ bí mật cũng không tệ lắm.
Ở trước mặt Ngô An, Lý Tín con hàng này liền biến thành người khác.
Không.
Biến thành c·h·ó, một con l·i·ế·m c·h·ó.
Lần trước Ngô An đi c·ô·ng trường, cách xa hơn trăm mét, Lý Tín một bên chạy một bên la hét.
Nếu biết hắn đang gọi Ngô tổng, người không biết còn tưởng hắn đang gọi cha đâu.
Sau đó.
Lý Tín còn chỉ điểm Mạch Hàng Vũ.
Bảo hắn hãy nịnh Ngô An nhiều hơn.
Ngô An tuổi không lớn lắm, coi như bọn hắn nịnh nọt cứng nhắc cũng sẽ dính chiêu này.
Mạch Hàng Vũ thừa nhận, Lý Tín nói đúng.
Thế nhưng là sau khi làm một hồi tâm lý kiến thiết, hắn phát hiện mình vẫn là không làm được.
Ngô An mà là một thanh niên mới vào đời thật, có lẽ sẽ không phát hiện ra.
Nhưng hắn dù sao không phải thanh niên.
Lý Tín nịnh bợ rắn như vậy, hưởng thụ thì có hưởng thụ, nhưng rõ ràng hắn cũng cảm thấy hơi quá.
Vẫn là phải lấy cổ vũ làm chủ, nhắc nhở: "Lần sau tranh thủ tự nhiên chút."
Lý Tín nhếch miệng cười: "Được rồi."
Mạch Hàng Vũ cho hai người so sánh ngón cái, hai người các ngươi đều là bên A bên B đủ tiêu chuẩn.
Lão Mạch chỉ chỉ hắn: "Học hỏi một chút đi."
Mạch Hàng Vũ thở dài: "Không học được."
"Đó là vì cháu vẫn chưa nhận thức rõ sự chênh lệch giữa cháu và A An." Lão Mạch cười nói: "Không sao, cháu thiếu chút đạo lý đối nhân xử thế này, ông sẽ bổ sung cho cháu."
Lý Tín nhỏ giọng nói: "Hàng Vũ, đừng kháng cự, anh nên học cách chấp nhận đi."
Thật ra ngay từ đầu.
Hắn đi th·e·o Phạm sư phụ tới, cũng không coi Ngô An ra gì.
Kết quả.
Làm sao Lý Tín cũng không nghĩ tới, một thanh niên làng chài so với hắn còn nhỏ hơn một hai tuổi, lại có thể tạo dựng nhiều sản nghiệp đến vậy.
Ngay từ đầu.
"Hắn mới bao lớn chứ, mà đã làm dự án mấy trăm vạn..."
Tiếp theo.
"Cái gì... Anh muốn xây một biệt thự lớn chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông?"
Cách đây không lâu.
"Tiểu Ngô tổng, ngài nói, ngài đã mua một tòa lầu trêи trấn, tầng một và tầng hai cộng lại có sáu trăm mét vuông, để tôi bắt đầu thiết kế một phương án siêu thị..."
Ngay lần đầu gặp mặt, hắn cảm thấy Ngô An hơi làm quá, bây giờ Lý Tín cảm thấy hắn gặp được quý nhân quan trọng nhất trong đời rồi.
Hắn liên hệ với không ít sư huynh.
Đám sư huynh tốt nghiệp đã nhiều năm, vẫn là những nhân viên quèn, không bằng cả n·ô·ng dân làm được nhiều.
Ngày nổi danh, xa vời vô vọng.
Mà hắn.
Vẫn còn chưa tốt nghiệp, đã phụ trách một hạng mục lớn, trong tay còn có phí tổn hơn trăm vạn của biệt thự lớn, tương lai còn có phương án thiết kế đại siêu thị.
Ngay hai ngày nay.
Đã có không ít sư huynh thân thiết liên hệ hắn, hỏi thăm hắn có cần giúp đỡ gì không.
Hắn có thể làm sao?
Chỉ cần có một sư tỷ hỏi hắn, hắn cũng đồng ý.
Hôm nay nhìn thấy Cố An Nhiên bên cạnh Ngô An, Lý Tín đột nhiên cảm thấy bốn chữ "Nhân sinh người thắng" được cụ thể hóa.
"Mẹ nó, phục rồi."
Lý Tín uống một hớp rượu, cảm thán trong lòng, cúi đầu, hắn thậm chí không có dũng khí nhìn Cố An Nhiên nhiều một chút.
Không phải là không muốn.
Mà là không dám.
Ngay lúc nãy, hắn mới biết siêu thị chuẩn bị thiết kế đó là sản nghiệp của Cố An Nhiên.
Ngô An không phải tùy tiện an bài.
Loại hình này bây giờ vẫn chưa phát triển, cũng không có cái gì siêu thị đường đường chính chính.
Ngô An biết, tương lai trêи trấn sẽ mở mấy nhà đại siêu thị.
Rõ ràng là có thể làm ăn được.
Ngô An cũng không hiểu rõ lắm, hắn đưa ra phương hướng, đưa địa điểm, còn lại giao cho Cố An Nhiên.
Hắn tin tưởng Cố An Nhiên có thể làm tốt.
Nếu không làm tốt cũng không sao.
Chỉ cần có tiền, có vốn để thử sai.
Mạch Hàng Vũ nhìn gia gia và Ngô An uống rượu, muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn đã sớm nhận ra.
Chỉ là đơn thuần không muốn làm những ân tình đó trở nên lỗi thời, hắn coi Ngô An là bạn, mà không phải nhận cha.
Buổi chiều còn đi câu cá, cho nên mọi người tương đối kiềm chế, buổi trưa chỉ uống vài lon bia.
Sau bữa ăn.
Vừa chuẩn bị ra ngoài câu cá, điện thoại Vu Khai Lãng gọi đến, bảo hắn đến đồn c·ô·ng an.
Lão Mạch biết đến đồn c·ô·ng an là có chính sự, không nói thêm gì, Ngô An đem cột giá trị vận khí k·é·o căng, nói: "Lão Mạch, cầm đi câu nhé."
"Đảm bảo bạo cần."
"Hàng Vũ, chiều nay không có chuyện gì, cháu đi phụ giúp một tay, đừng để a gia mệt."
Không chỉ để Mạch Hàng Vũ bồi tiếp hỗ trợ, tuy nội hà không có gió lớn sóng to như bờ biển, nhưng nếu không cẩn thận cũng sẽ xảy ra chuyện.
Mạch Hàng Vũ gật gật đầu, không để ý lắm, chỉ coi là đi chơi.
...
Không ai bồi, Cố An Nhiên không thể luyện xe, thừa dịp không mưa, gọi xe về nhà trước.
Ngô An đi vào đồn c·ô·ng an.
Vu Khai Lãng nhìn bộ râu ria xồm xoàm, chắc có lẽ mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế.
Bọn họ dạo gần đây cũng không rảnh rỗi, Ngô An đưa ra yêu cầu bồi thường, bọn họ phải xác minh.
Cũng không phải lo Ngô An ra giá trêи trời, mà đồn c·ô·ng an muốn vụ việc này phải có đầu có đuôi, tóm lại phải có căn cứ.
Mười lăm vạn!
Mã Vệ Bầy biết được số tiền bồi thường này, tự nhiên không đồng ý, nói hắn t·r·ộ·m hai lần, cộng lại cũng chưa vượt quá mười vạn!
Bây giờ bắt hắn bồi thường mười lăm vạn, đây là sư tử ngoạm.
Cảnh s·á·t bảo hắn đưa ra biên lai dựa theo biên lai đến bồi thường, thế nhưng Mã Vệ Bầy không đưa ra nổi.
Ban đầu thủ tiêu tang vật, giao dịch trực tiếp trêи biển, căn bản không lưu lại chứng cứ gì.
Cho dù có, hắn cũng không dám lấy ra, liên lụy đại lão, bên này hắn vừa ra tù, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Mã Vệ Bầy không bỏ ra nổi, nhưng Ngô An cầm ra được.
Mỗi tờ hóa đơn tiêu thụ, phía trêи ghi chép rõ ràng, minh bạch.
Sau khi cảnh s·á·t điều tra, Vu Khai Lãng chấp nhận toàn bộ hóa đơn Ngô An đưa ra, mười lăm vạn tiền bồi thường, là có lý có cứ.
Cho dù Mã Vệ Bầy không bồi thường, sau khi tòa án phán quyết, cũng có thể cưỡng chế thi hành.
Sau khi cảnh s·á·t trao đổi, Mã Vệ Bầy chấp nhận.
Ngô An ký vào giấy hòa giải.
Vu Khai Lãng hỏi: "Có muốn để Mã Vệ Bầy xin lỗi trước mặt anh không?"
Ngô An lắc đầu: "Không cần."
Xin lỗi khẳng định là không thành tâm, không cần phải cùng Mã Vệ Bầy giả vờ giả vịt.
Vu Khai Lãng nói: "Tiền bồi thường sẽ đến sau ba ngày làm việc, Mã Vệ Bầy và đồng bọn còn phải chịu tạm giam một thời gian mới được thả ra."
Nói chuyện.
Vu Khai Lãng tiễn ra đến cửa, vừa hay gặp Lâm Hổ và Trần Quý vừa mới được thả ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận