Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 70: Tất cả đều muốn

Chương 70: Tất cả đều muốn
Ngô An nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía nhóm đàn bà con gái cách đó không xa. Nhìn xem những người này mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, có sao nói vậy, trong lòng vẫn rất thoải mái.
Cố An Nhiên thản nhiên nói: "Cãi nhau với những người kia, các nàng là chuyên nghiệp, căn bản không cãi lại được."
"Ta làm vậy, trực tiếp có thể khiến các nàng tất cả câm miệng."
Ngô An giơ ngón tay cái lên.
Nữ nhân này quá hiểu lòng người.
Bảo sao không động lòng cho được.
Hắn cho rằng sau khi trùng sinh đã "Xi măng phong tâm", một lòng chỉ nghĩ k·i·ế·m tiền, kết quả lại gặp Cố An Nhiên, chỉ có thể nói là khó mà cưỡng lại.
Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành, tự nhiên là hai cái đều muốn.
Nghĩ tới đây, Ngô An lại có một loại cảm giác thông thoáng sáng sủa. Người đều thoải mái hơn rất nhiều...
"Nguyệt Cầm, đó là ai vậy?"
"Là Ngô An tìm bạn gái mới à?"
"Xinh đẹp thật đấy."
"Hình như là con gái của nhà lão Cố ở thôn bên cạnh, ba mẹ nàng mấy năm trước ra biển không có trở về, nghe nói đỗ đại học nhưng không có tiền đi học."
"Là nàng, là nàng, càng lớn càng xinh đẹp."
"Trông giống con gái thành phố."
"Nguyệt Cầm, rốt cuộc cô ta và tiểu thúc tử của ngươi có quan hệ gì?"
Mọi người vây quanh Mai Nguyệt Cầm hỏi, giống trước đó, nhưng không còn thái độ hung hăng hù dọa người như trước, Mai Nguyệt Cầm cười nói: "Ta cũng không rõ nữa."
"Bọn họ chỉ nói là bạn bè thôi."
Đây là lời nói thật.
Nhưng mọi người nghe xong, lại cảm thấy giống như là đang che đậy. Mai Nguyệt Cầm càng phủ nhận, mọi người càng cảm thấy Ngô An và Cố An Nhiên có gì đó.
"Nguyệt Cầm, xem ra ngươi bị dọa rồi, chúng ta sẽ không phá chuyện tốt của nhà ngươi đâu."
"Vừa rồi chúng ta đều thấy cả rồi."
"Đúng đấy, nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa."
"Tiểu thúc tử của ngươi thật là có bản lĩnh, cô gái xinh đẹp như vậy cũng đ·u·ổ·i được."
"Dù sao cũng t·r·ải qua đại học, Ngô An dáng dấp cũng không tệ, mắt nhìn cao thật."
"Thảo nào hắn không vừa mắt con gái của thím Ngân Hương."
"Ai, nói nhỏ thôi, Ngân Hương còn ở đây."
"..." Thím Ngân Hương suýt chút nữa tức nổ tung tại chỗ, muốn tất cả câm miệng, trực tiếp mở ra hình thức c·ô·ng kích không phân biệt "một người đấu một đám". Ai nuông chiều bà ta chứ.
"Chúng ta nói thật mà."
"Đúng đấy, nhìn người ta trai tài gái sắc."
"Chị Ngân Hương, ta cũng nói lời c·ô·ng đạo, cái hố lửa như Ngô An, con gái của chị không thể nhảy vào đâu."
Mai Nguyệt Cầm đều không nói gì.
Không cần.
Cái miệng của thím Ngân Hương không giữ, chuyện nhà ai cũng nói, đã sớm khiến người ta bất mãn, hiện tại có cơ hội, ai không thừa cơ đỗi vài câu chứ.
Thím Ngân Hương chạy trối c·hế·t.
Không còn cách nào.
Ngô An đã "Trước đưa vô đ·ị·c·h" nàng có thể làm sao, nàng cũng rất tuyệt vọng. Vứt lại một câu ngoan thoại, mang theo t·h·ùng liền chạy.
Trong đám người.
Đoàn đại tỷ ánh mắt phức tạp, nàng học được thông minh, lúc trước không lắm miệng nói x·ấ·u, sự thật chứng minh nàng sáng suốt, bằng không cũng bị cho ăn "cẩu lương" ngập mặt rồi.
Về sau đắc tội ai cũng không thể đắc tội Ngô An.
Bây giờ nàng hoài nghi việc Cố An Nhiên tới đều là Ngô An sắp xếp. Nhưng không có chứng cứ.
Cái thằng nhãi này học cái x·ấ·u thì vô p·h·áp vô t·h·i·ê·n, hiện tại học tốt thì nhìn như thủ quy củ, tr·ê·n thực tế chính là lão sói xám đội lốt thỏ trắng. Bản chất bên trong thì x·ấ·u xa đây!
Lúc này.
A Thanh đi tới, nhìn Ngô An không có ở đó, tò mò hỏi: "Anh ta đâu?"
Mai Nguyệt Cầm nói: "Hắn đi giao ốc cay rồi."
A Thanh ngẩn người: "Một mình anh ấy?"
Mai Nguyệt Cầm gật đầu: "Đúng, vừa đi cùng Cố An Nhiên không lâu."
A Thanh bừng tỉnh đại ngộ: "Cùng tẩu t·ử à."
Mai Nguyệt Cầm nghe xong, lập tức nở hoa trong lòng: "Tẩu t·ử?"
A Thanh vội vàng che miệng: "Không phải, không phải, ta nói sai, anh không cho ta nói."
Mai Nguyệt Cầm hắng giọng: "Ừm, cũng không thể gọi loạn."
Người bên ngoài trầm mặc.
Bọn hắn đều nghe được, còn muốn đóng di chương làm gì chứ...
Ngô An đi không lâu.
Đi đến bãi cát, Cố An Nhiên liền để hắn dừng lại chờ, nàng trở về lấy xe t·ử.
Ngô An liền đồng ý.
Tình yêu giá cao, thân thể càng quý hơn.
Cố An Nhiên đoán chừng cũng nhìn ra hắn quá mệt, cho nên mới nói đi lấy xe t·ử.
Quá hiểu lòng người.
Yêu, yêu.
Không lâu sau, Cố An Nhiên chở xe tới, còn mang theo nước và kem cho hắn, hai người không phải lần đầu tiếp xúc, cũng coi như quen thuộc.
Cố An Nhiên nhìn một chút ốc cay trong t·h·ùng, con nào con nấy đều to, nói: "Ốc cay mấy ngày trước ta bán, một cân 8 đồng, ốc của ngươi to, ta mua theo giá bán lẻ, một cân 12 đồng thế nào?"
Ngô An nghĩ nghĩ, nói: "Ta không bán lẻ, bớt chút đi, một cân 10 đồng."
Cố An Nhiên hôm nay giúp hắn, giúp hắn nổi danh. Ném ta quả đào, báo đáp lại bằng lý.
Hắn không muốn nợ ân tình, đương nhiên, cũng muốn cùng Cố An Nhiên giao hảo, ngươi tới ta đi, một lúc sau, tự nhiên là nước chảy thành sông.
Cố An Nhiên cười tươi: "Được."
"Ta cũng không thể chiếm t·i·ệ·n nghi của ngươi, sau này ngươi ra chợ trấn gặp ta bày quầy bán hàng, ăn thoải mái miễn phí."
Ngô An gật đầu: "Vậy ta không kh·á·c·h khí."
Ai nói nữ nhân chậm trễ k·i·ế·m tiền?
Cái này không có chậm trễ nha.
Không chừng hắn còn k·i·ế·m thêm ấy chứ.
Nói xong chính sự, Ngô An mở túi kem ra, trực tiếp nh·é·t vào miệng, lạnh thấu tim, ngọt ngào, ngon vô cùng, tranh thủ lúc r·ố·ng tay đem t·h·ùng nước đặt lên cân.
Cái cân hiện 105 cân.
Làm tròn số, giữ lại 5 cân.
Tổng cộng mười tờ tiền đỏ, Ngô An nh·ậ·n lấy, lấy điện thoại di động ra, nói: "Thêm phương thức liên lạc đi, lần sau bắt được nhiều hải sản, ta liên hệ ngươi."
Cố An Nhiên lấy điện thoại di động ra.
Kết quả hắn dùng Wechat, Cố An Nhiên dùng QQ.
Cố An Nhiên nhìn Wechat, nói: "Nghe nói hiện tại nhiều người dùng phần mềm chat này lắm."
Ngô An lắc đầu: "Bây giờ dùng không tốt lắm."
"Ngươi đừng dùng."
"Chúng ta thêm QQ trước."
Hiện tại trong Wechat ngưu quỷ xà thần quá nhiều, hắn không hi vọng Cố An Nhiên bị mấy cái thành phần lung tung phụ cận q·uấy r·ối.
Ngô An chú ý thấy danh sách bạn bè QQ của Cố An Nhiên rất ít. Một bàn tay đếm hết được.
Đem ốc cay toàn bộ chuyển lên xe, Cố An Nhiên ngồi lên xe, đội mũ rơm, quay đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười hiền dịu: "Ta đi trước đây."
"Trông kìa t·h·i·ê·n nhãn muốn tối rồi, ngươi về chú ý an toàn."
"Về đến nhà nhắn cho ta biết."
Ngô An khẽ gật đầu: "Được, gặp lại."
"Gặp lại."
Cố An Nhiên kh·ở·i đ·ộ·ng xe, nhanh chóng rẽ vào ngõ nhỏ trong thôn.
Ngô An mang theo hai cái t·h·ùng, dọc theo bờ biển bãi cát, đi thẳng trở lại trong thôn, trên đường rất nhiều người, đều là những thôn dân đi biển bắt hải sản về sau khi thủy triều rút.
Đa số thôn dân đều hớn hở nói chuyện phiếm, bàn tán thu hoạch hôm nay.
Ngoại trừ ốc cay và con biển lệ, cũng có người đi biển bắt được hải sản khác, ốc biển, cua đá, cua xanh, sò, bạch tuộc, mực các loại.
Ngô An cất tiền vào túi đi về nhà A Thanh, dự định chia phần rồi về nhà.
Hắn đối với thu nhập hôm nay rất hài lòng, dù hệ th·ố·n·g không cho nhiều giá trị vận khí, cũng k·i·ế·m được cả ngàn tệ.
k·i·ế·m tiền vẫn phải dựa vào cố gắng của chính mình! Hệ th·ố·n·g chỉ là dệt hoa tr·ê·n gấm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận