Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 309: Nhà ta hai nhi tử là đến báo ân

Chương 309: Nhà ta hai thằng con trai là đến báo ân
Ngô Anh Vệ hôm nay trở về hơi muộn.
Chờ vào phòng, nhìn thấy mọi người đều ngồi chờ hắn, hắn có chút áy náy, nói: "Ta quên mất thời gian, các ngươi cứ ăn đi, không cần phải chờ ta."
Ngô An nhìn ra lão cha tâm tình không tốt lắm, cũng không hỏi gì, nói: "Đã khui bình rượu ngon rồi, không đợi cha thì chúng con sao uống được."
Vừa nói vừa kéo Ngô Anh Vệ ngồi xuống.
Ăn uống đến bảy tám phần, Ngô Anh Vệ bất ngờ nói: "A An, chuyện trước đó con nói muốn nhận thầu hải vực, chỉ sợ phải bỏ rồi."
Ngô An hỏi: "Sao lại thế ạ?"
Ngô Anh Vệ giọng trầm xuống nói: "Cha mới biết được, việc thay đổi quyền sở hữu hải vực đã định rồi, mà quyền thừa bao cũng đã cho Thân Nam rồi."
"Lão thôn trưởng thông qua tr·ê·n trấn để định đoạt đấy."
"Cha cũng vừa mới biết thôi."
Ngô An giật mình: "Cho nên cha không vui là vì chuyện này?"
"Chứ sao?" Ngô Anh Vệ bưng chén rượu lên, lại "ba" một tiếng đặt xuống, buồn bã nói: "Ban đầu cha còn huênh hoang khoác lác nói với con sẽ giúp."
"Kết quả lại ra thế này."
"Quá m·ấ·t mặt."
Ngô An nói: "Có gì mà m·ấ·t mặt ạ."
"Con có việc mà ta, cái thằng già này lại không giúp được một tay, không phải để ta tự nói ra có phải không."
Ngô An trấn an: "Lão thôn trưởng muốn giúp cháu trai ruột t·r·ải đường trước khi về hưu, cha biết làm sao giờ?"
"Haizz."
"Được rồi, hải vực ở thôn mình con còn chướng mắt, chi bằng chơi lớn luôn, tìm hòn đ·ả·o nào đó rồi thầu luôn vùng biển quanh đó."
"Làm dự án tr·ê·n biển, ở tr·ê·n đ·ả·o cũng làm được, song kiếm hợp bích, kiểu gì cũng hơn ở cái thôn này."
Ngô Anh Vệ nghe xong thì trợn to mắt: "Con... Con nói như đúng rồi ấy, sớm tính cả rồi hả?"
Ngô An gật gật đầu.
Hắn đương nhiên đã tính rồi, có điều là không có nhiều vốn như vậy, muốn làm cũng chịu, định bụng làm nhỏ trước thôi, hiện tại làm chút ở quanh thôn.
Ai dè.
Đường này bị p·h·á hỏng.
Vậy thì dứt khoát chơi lớn, dù sao cứ chém gió trước đã, cho lão cha thoải mái trong lòng, còn sau này có thành không thì tính sau.
Ngô Anh Vệ nói: "Được thôi, con có chủ ý là được."
"Có gì..."
"Thôi được, dù sao con cũng học hành đàng hoàng, có chính kiến, chuyện gì thì tự mà lo liệu."
Trước kia.
Ngô An học hành không đến nơi đến chốn, hắn muốn ép Ngô An đi theo con đường mình vạch ra, nhưng làm sao cũng vô dụng.
Hiện tại.
Ngô An học hành tử tế, muốn gây dựng sự nghiệp, kết quả hắn vẫn là không giúp được gì.
Ngô Anh Vệ uống một ngụm rượu, vẻ mặt có chút cô đơn.
Ngô An vỗ vai lão cha, nói: "Cha vẫn còn làm chủ ở thôn đấy thôi, con chắc chắn không thể t·h·iếu cha giúp đỡ."
"Đến lúc đó cha đừng có từ chối đấy."
Ngô Anh Vệ trừng mắt: "Nói gì đấy, chỉ cần hợp lý hợp tình, ta khẳng định giúp con lo liệu... Chờ một chút, ta làm chủ?"
"Đừng có nói bậy bạ, còn chưa đâu vào đâu."
Ngô An cười cười, ánh mắt có chút sắc bén, nói: "Được được được, con u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u."
Vậy thì thôi, hải vực ven thôn này, không được thì bỏ.
Nhưng chuyện của lão cha, nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai.
Ngô Anh Vệ u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, cảm giác càng uống càng buồn bực.
Chẳng phải người ta nói con cái là đến đòi nợ sao?
Sao hắn sinh hai đứa con trai đều là đến báo ân?
Hắn làm cha, n·g·ư·ợ·c lại giống như đi đòi nợ vậy.
Hắn nói thế nghe hơi điêu, nhưng trong lòng thật sự có chút khó chịu.
Ngô An thấy lão cha không vui, cũng liều mình bồi quân t·ử, uống cùng lão cha, uống sạch cả một bình rượu đế.
T·ửu lượng của hắn cũng bình thường thôi.
Tuy là chưa đến nỗi say mèm, nhưng đi đường cũng có hơi lảo đảo.
Ăn uống no đủ xong, hắn lắc lư trở về phòng cũ.
Nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nói chuyện phiếm với Cố An Nhiên, trò chuyện một chút, rồi ngủ quên luôn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu còn hơi đau.
Liếc nhìn đồng hồ.
Mới có khoảng sáu giờ sáng.
Dạo này ngoài lúc u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u say, hoặc rạng sáng phải ra biển, đều tỉnh giấc vào cái giờ này.
Chửi thầm một tiếng, rồi lăn ra ngủ tiếp.
Ai ngờ trằn trọc mãi, không tài nào ngủ lại được.
Không buồn ngủ chút nào.
Liếc nhìn hệ th·ố·n·g, giá trị vận may mới có hai mươi mấy điểm, may mà thời tiết hôm nay vẫn không đẹp, bằng không thì lại càng thêm bực mình.
"Đây là hình thành đồng hồ sinh học rồi."
Ngô An lẩm bẩm xoay người ngồi dậy, không ngủ được cũng không miễn cưỡng.
Cái đồ chơi này là vậy, thay đổi một cách vô tri vô giác sẽ cải biến rất nhiều thứ.
Chẳng qua là không ngủ nướng được thôi, cũng không sao cả, hiện tại hắn còn chưa đến lúc tấu nhạc tiếp lấy múa, hưởng thụ cuộc s·ố·n·g.
Hắn nghĩ bụng, thay đổi như vậy vẫn rất tốt.
Tiên t·h·i·ê·n trâu ngựa thể chất!
Dù thế nào đi nữa, người đã hết lười biếng rồi, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi hay vất vả gì.
Một phần là vì đã quen với việc làm c·ô·ng ở các thành phố lớn từ kiếp trước, đã quá quen với việc làm trâu ngựa rồi.
So sánh mà nói, lần trước làm trâu ngựa trong thành phố, bỏ ra nhiều mà nhận lại chẳng bao nhiêu.
Đâu như bây giờ, tuy mỗi ngày bận rộn, thế nhưng mà tính ra, cơ bản mỗi ngày k·i·ế·m được năm chữ số.
Còn muốn cái gì nữa.
Dù bận đến mấy hắn cũng vui vẻ thôi.
Làm trâu ngựa cứ làm trước đã, ai ngoài ta làm được.
Tự an ủi mình một phen, A Tinh gọi điện thoại đến, nói là ở bến tàu có thuyền đ·á·n·h cá ra khơi.
Ngô An hỏi thuyền của ai.
Hắn bảo không biết, để hắn đi xem.
Ngô An: "Đi dò la rồi báo lại."
Không lâu sau.
A Thanh gọi điện thoại tới, giọng trầm thấp: "Là thuyền lưới k·é·o, cỡ như thuyền của mình thôi, mà không chiếc nào ra khơi cả."
"Bẫy địa l·ồ·ng cũng thả xuống biển mấy ngày rồi."
Ngô An nghe xong, bảo hắn đừng lảm nhảm, rồi cúp điện thoại, đứng dậy đi về nhà.
Nói đến không thể ra biển, sốt ruột nhất chính là hắn.
Dự án dân túc hiện tại đúng là một cái hố không đáy, vẫn còn phải đổ tiền vào nữa.
Với số tiền ít ỏi trong tay hắn, căn bản không thấm vào đâu.
Hắn cũng định tìm Cường ca hỏi thử, xem có tiền nhàn rỗi nào đầu tư một đợt không.
Đây là mối làm ăn có lãi không lỗ, người khác không yên tâm, nhưng hắn không ngại kéo Cường ca vào cùng.
Cường ca mà chịu tham gia thì hắn cảm thấy sẽ càng ổn định hơn.
Tr·ê·n đường đi hắn cứ suy nghĩ miên man, bất tri bất giác đã về đến nhà.
Hôm nay anh cả cũng ở nhà, không đi đâu cả, vì hôm nay có một chuyện quan trọng hơn, chính là phải đi theo chị dâu về nhà mẹ ăn cơm.
Mai Nguyệt Cầm làm xong ca đêm, hôm qua mới về nhà, vừa khéo Mai Vũ cũng được nghỉ một ngày.
Tối qua hai người đã bàn nhau hôm nay cùng về, chị dâu cũng đã gọi điện thoại về nhà rồi.
Ngô An đối với nhà họ Mai, thật sự không hề xa lạ gì, từ nhỏ đã theo chị dâu đến đó không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả thời cao tr·u·ng cũng thường xuyên qua đó, Mai Vũ lớn hơn hắn một chút, nhưng cả hai học cùng khóa, nên lúc còn đi học hắn thường đến nhà họ Mai để cùng Mai Vũ làm bài tập.
Vừa làm bài vừa giải đề, tiện thể phụ đạo bài vở cho Mai Vũ luôn.
Từ nhỏ đến lớn, hai người coi như là bạn thân, lại thêm quan hệ chị dâu em chồng, thân thiết chẳng kém gì anh em ruột thịt.
Về sau, hắn t·h·i đậu đại học, còn Mai Vũ thì không.
Cũng từ sau khi hắn t·h·i đậu đại học, hắn không còn đến nhà họ Mai nữa.
Ban đầu là Mai Vũ t·r·ố·n tránh hắn, vì mọi người cứ lôi chuyện của hắn ra nói, Mai Vũ cảm thấy bị tổn thương tự tôn.
Sau đó, hắn bị đuổi học, về quê rồi còn lừa của Mai Vũ một khoản tiền, thành ra hắn mới là người t·r·ố·n tránh Mai Vũ.
Lần này đi cùng nhà họ Mai, không nói những cái khác, ân oán với Mai Vũ phải giải quyết, nên x·i·n· ·l·ỗ·i thì cứ x·i·n· ·l·ỗ·i, thái độ phải đoan chính.
Còn nữa là muốn thăm hai ông bà già nhà họ Mai.
Hai ông bà đối với hắn rất tốt, hồi trước hắn đến nhà họ Mai, thứ gì ngon đều cho hắn trước, sữa b·ò cũng đưa cho hắn trước rồi mới đến Mai Vũ.
Mai Vũ vì chuyện này còn có chút ghen ghét, bảo là bất c·ô·ng.
Phần ân tình này, ở kiếp trước hắn đã phụ lòng.
Từ khi tốt nghiệp đại học, hắn không hề đến nhà họ Mai nữa, đương nhiên cũng không gặp lại hai ông bà già.
Hiện tại.
Vẫn còn kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận