Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 471: Vừa mừng vừa sợ

**Chương 471: Vừa mừng vừa sợ**
Ngô An nói: "Long Tiên Hương phải mau chóng xử lý, bằng không, phòng cũ bên này căn bản không thể rời người."
"A Thanh."
"Ngươi bây giờ về nhà một chuyến, sau đó đến tìm ta."
"Ta một mình ngủ ở phòng cũ không đành lòng."
A Thanh gật đầu: "Được, vậy ta đi đây."
"Ca, chuyện Long Tiên Hương có thể nói với mẹ ta không?"
Ngô An gật đầu.
Long Tiên Hương và bạch bướm bối không giống nhau, thuộc về mua bán một lần, nói cũng không sao, hơn nữa, hắn dự định nghỉ ngơi xong sẽ đi tìm Chương lão, mau chóng xử lý. Sau này, cho dù là Lý Quyên hoặc là người nhà có lỡ lời thì cũng không thành vấn đề.
Nhiều nhất là cũng bị người khác ước ao ghen tị, mắng vài câu hắn là đồ đẹp trai, sao vận khí lại tốt như vậy, đại loại thế.
Chờ A Thanh tới.
Mai Vũ cùng lão Phù Đầu mới rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Ngô An đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, cùng A Thanh, một người nằm đầu, một người nằm cuối, trông coi Long Tiên Hương, cả đám nằm ngủ say sưa.
Trạng thái này của Long Tiên Hương không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng hai người nào còn lo lắng đến mùi hôi thối, bọn hắn đã sớm vừa mệt vừa buồn ngủ, thậm chí đã đến cực hạn, hai người nằm xuống, trước sau gác chân lên nhau ngủ khò khò.
...
Ngô An tỉnh lại, cầm điện thoại di động lên nhìn, đã ngủ được khoảng chín tiếng.
A Thanh còn đang ngủ.
Hắn theo bản năng dùng tay chống đỡ để ngồi dậy, kết quả thử mấy lần không thành công, cảm giác cánh tay không giống như là của mình, thử nắm tay lại, một động tác vốn làm trong nháy mắt, hắn lại phải mất mấy giây mới xong.
Thậm chí, để nắm chặt nắm đấm, hắn còn cần tập trung lực chú ý mới có thể làm được.
Lão Phù Đầu đã tiêm cho hắn một mũi phòng ngừa, đây là di chứng của việc mệt nhọc quá độ.
Dùng chân đá A Thanh đang say ngủ.
A Thanh mơ màng tỉnh lại: "Ca, sao vậy ạ?"
Ngô An: "Không có gì, chỉ là muốn đá ngươi một cước."
A Thanh: "..."
Xuống giường.
Tốn sức mở cửa, nhìn thấy Ngô Anh Vệ và Ngô Bình đều đang ngồi xổm ở cổng, thấy hắn mở cửa, liền đứng dậy gọi: "Đi lên."
Ngô An ngạc nhiên: "Cha, đại ca, sao hai người lại tới đây?"
Ngô Bình nói: "Bọn ta còn không thể đến sao, trong phòng của ngươi có..."
Nói đến đây, hắn vội vàng che miệng lại.
Ngô Anh Vệ hắng giọng: "Vào nhà rồi nói."
Vào trong phòng.
Ngô Bình hỏi: "A An, cho ta xem Long Tiên Hương."
A Thanh đem tấm vải che Long Tiên Hương xốc lên, Ngô Bình đi qua nhìn, không khỏi hít sâu một hơi, Long Tiên Hương vốn nhỏ bằng nắm đấm đã bán được mấy vạn.
Vậy cái này thì sao?
Ngô Bình có chút choáng váng: "Lão thiên gia, lão thiên gia..."
Hắn nhịn không được bật cười.
Loại vui sướng này, ép cũng không ép được.
Mặc dù, Long Tiên Hương này hắn không được chia một đồng nào, nhưng chính là cao hứng.
Sau đó.
Hắn vội vàng dùng vải đem Long Tiên Hương che lại.
Ngô An rót cho Ngô Bình một chén trà, nói: "Ca, huynh ngồi xuống, uống chút trà cho tỉnh táo."
Ngô Bình uống một hơi cạn sạch: "A An, cho thêm một chén nữa."
Ngô An ra hiệu cho A Thanh.
A Thanh châm trà.
Ngô An nhìn về phía Ngô Anh Vệ, hỏi: "Cha, sao hai người lại tới đây?"
Ngô Anh Vệ hừ một tiếng: "Còn phải nói..."
"Là thẩm Quyên của ngươi đến nhà nói, bọn ta mới biết được việc này."
"Nguyệt Cầm ban đầu nói cũng muốn tới, ta không cho, cả nhà đều đến phòng cũ trông coi, người ngu cũng biết khẳng định có chuyện giấu ở bên trong."
Ngô An gãi đầu.
Ngô Anh Vệ nói tiếp: "Yên tâm đi, là trong phòng nói chuyện, sẽ không có 'tai vách mạch rừng'."
"Cái này nặng bao nhiêu?"
"Có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"
Ngô An nói: "Nếu là dựa theo giá bán mấy khối Long Tiên Hương trước đó, không sai biệt lắm khoảng hơn hai ngàn vạn, Chương lão trước đó mua để dùng, nôn nóng không đợi được cho nên cho giá tương đối cao."
"Long Tiên Hương có thể tích lớn như thế, sẽ là giá bao nhiêu, không thể nói trước được."
"Nhưng là, dù có rẻ thế nào, khẳng định cũng có thể bán được tám chữ số."
Nghe xong.
Ngô Anh Vệ rít liền hai hơi thuốc lá.
Không nói một lời.
Ngô An nói tiếp: "Cha, trước kia trong tay con không có nhiều tiền, có mấy lời con chưa nói."
"Về sau con dự định phát triển ở trong thôn."
"Muốn hỏi cha, đối với việc phát triển trong thôn, cha có quy hoạch gì không?"
Ngô Anh Vệ kinh ngạc.
Ngô An ngây ra: "Cha, cha không có chứ?"
Ngô Anh Vệ gật đầu: "Cần gì phải quy hoạch?"
"Hoàn thành tốt công việc cấp trên giao, phục vụ tốt thôn dân, thôn trưởng như ta đây đã được coi là rất khá."
Ngô An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cha không nghĩ đến việc dẫn dắt các thôn dân phát tài, làm giàu, vươn lên khá giả sao?"
Ngô Anh Vệ vui vẻ nói: "Ta lo nhiều như vậy làm gì, có thể phát tài hay không, nhìn vào bản lĩnh của mỗi người, ai có năng lực, người đó liền có thể vươn lên..."
Ngô An không biết nên nói thế nào.
Không thể nói là làm cho có, mà là hiện trạng chính là như vậy.
Hắn cũng lười nhiều lời.
Chuyện phía trên tính sau.
Hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Bình: "Đại ca, ta nghe nói huynh đang giúp đỡ học sinh, có gì ta có thể giúp được, tuyệt đối đừng khách sáo."
Ngô Bình cười nói: "Ngươi đã giúp một tay rồi."
"Trước đó ngươi cầm khoản bồi thường nha."
"Ta dùng để giúp đỡ học sinh, vẫn là lấy danh nghĩa của ngươi."
Ngô An trừng mắt: "Huynh dùng danh nghĩa của ta?"
"Huynh ngốc à?"
"Thanh danh này cho ta thì có ích gì, huynh không muốn chuyển chính thức, không muốn vào biên chế sao?"
Ngô Bình sờ soạng điếu thuốc: "Vậy cũng không phải ta muốn là được."
Ngô An nói: "Được, việc này ta sẽ lo cho huynh."
"Đã huynh dùng danh nghĩa của ta giúp đỡ học sinh, vậy dành thời gian đưa ta đi một vòng."
Ngô Bình nói: "Đi."
"Bất quá, trường học của chúng ta rách nát, không có gì đáng xem, nếu ngươi muốn gặp những đứa trẻ kia, ta sẽ bảo chúng nó tới nhà."
Ngô An khoát tay: "Rách rưới đúng không."
"Được, chính là muốn cái này."
"Liền đi trường học."
Trước kia, hắn đã nghĩ làm thế nào giúp ca giải quyết vấn đề tư cách giáo sư, kỳ thật cũng đơn giản, có thể dùng tiền giải quyết phiền phức, thì đó không tính là phiền phức.
Không phải hắn xem nhẹ.
Hiện tại có tiền, liền bắt đầu "tác quái".
Trên thực tế, những chuyện này đã sớm ở trong đầu hắn suy đi tính lại không biết bao nhiêu lần.
Trước kia.
Khổ vì không có tiền.
Cho dù có suy nghĩ, cũng không áp dụng được.
Hiện tại thì khác.
Buổi tối.
Mai Nguyệt Cầm gọi hắn đến ăn cơm, ăn cơm xong, hắn trở lại phòng cũ, cha và đại ca mới trở về, chỉ cần Long Tiên Hương còn ở đây một ngày, thì phòng cũ không thể rời người.
Ngô Anh Vệ càng thêm cẩn thận, còn nói không thể chỉ có một người.
A Thanh buổi tối liền ở lại.
Buổi tối.
Biến hóa lớn.
Gió thổi, trời lại mưa.
Cũng không có gì.
Lại là một trận mưa giông mà thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Ăn sáng xong, Ngô An lái xe lên thị trấn, đến tiệm đồ ăn nhanh nhìn qua một chút, dạo qua một vòng, chỉ ra một chút vấn đề nhỏ, bảo Meven làm một hoạt động tái thiết.
Giảm giá các loại.
Meven cầm một quyển sổ nhỏ, ghi chép từng cái.
Rời khỏi tiệm đồ ăn nhanh, Ngô An lái xe đi dạo một vòng quanh thôn, không ngờ lại gặp được Tịch lãnh đạo, Tịch lãnh đạo rất coi trọng hạng mục này, Mạch Hàng Vũ nói đã tới lần thứ ba rồi.
Ngô An đối với việc này rất cao hứng.
Gió văn hóa - du lịch đã muốn thổi lên, vậy thì luồng gió này ai thổi, ai có thể thổi lớn, thổi bay lên đâu?
Vô luận hắn làm tốt bao nhiêu, đều không thể thiếu sự ủng hộ của các lãnh đạo ban ngành liên quan.
Lãnh đạo ủng hộ, kỳ thật so với cho vay không lãi suất còn tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận