Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 262: Cùng theo phát tài

Chương 262: Cùng đi theo phát tài
Ngô An không nói nhiều. Cũng ở trong lòng đoán xem lão Phù Đầu sẽ chọn như thế nào. Hắn cảm thấy lão Phù Đầu nhiều khả năng sẽ chọn lương cố định cho đỡ nhức đầu. Nếu lão Phù Đầu chọn lương cố định, vậy đối với hắn mà nói, cũng là chuyện tốt, có thể bớt chi tiêu một chút tiền lương. Dù sao hắn tìm người là để làm việc, không phải làm từ thiện.
Lão Phù Đầu không lên tiếng, mà rót một chén trà, ngửa cổ uống cạn một hơi. Ngô An thấy vậy liền nói: "Lão Phù, nếu không ông suy nghĩ lại một chút, đến mười hai giờ đêm hãy cho ta câu trả lời chắc chắn cũng được."
"Vẫn là phải nhanh chóng."
"Ngày mai ta muốn ra biển."
Lão Phù Đầu đặt chén trà xuống, nói: "Không cần đâu, ngài đã cho tôi hai bộ phương án để chọn rồi, tôi mà còn lằng nhằng thì coi như quá đề cao bản thân."
"Thật ra chọn sao cũng được, so với ở Trần gia thì đều tốt hơn nhiều."
"Cho nên, tôi chọn ăn chia."
Lão Phù Đầu vừa nói vừa đứng dậy rót trà cho Ngô An, cười tủm tỉm nói: "Chủ thuyền, sau này đi theo ngài cùng nhau phát tài nhé."
"Thuyền trưởng, khách khí, khách khí." Ngô An nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu, cụng với lão: "Nhất định phát tài rồi."
Hắn vẫn rất bất ngờ. Không ngờ lão Phù Đầu lại chọn ăn chia.
Lão Phù Đầu uống trà, dương dương đắc ý nói: "Có phải rất bất ngờ khi tôi chọn thế này không, ngài đã nói đến nước này rồi, tôi đâu có ngốc."
"Ngay từ đầu ngài nghĩ đến việc ăn chia thì chắc chắn càng tốt hơn."
"Chỉ là sợ tôi cảm thấy không đáng tin cậy nên mới nói thêm về lương cố định thôi."
"Tôi đã dự định đi theo ngài làm ăn rồi, thì còn gì mà phải nói nữa, chắc chắn phải đ·á·n·h cược một lần chứ."
Ngô An giơ ngón tay cái lên. Đúng là người già thành tinh. Lão Phù Đầu tuy nói là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không hề ngốc, rất khéo léo. Hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Tuy nói ăn chia, hắn sẽ phải chia nhiều tiền cho lão Phù Đầu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão Phù Đầu k·i·ế·m được nhiều tiền, chắc chắn sẽ cao hứng, cũng sẽ dụng tâm hơn trên thuyền, ra sức làm việc hơn. Tóm lại một câu, ai mà muốn làm lão bản mà lại chịu thua t·h·i·ệt chứ.
Thông qua việc mời được lão Phù Đầu làm việc, Ngô An cũng cảm nhận được việc làm lão bản không hề dễ dàng. Lão bản là như vậy, nhân viên chỉ cần an tâm làm trâu ngựa là được, còn lão bản phải cân nhắc nhiều việc hơn.
"Đến, uống trà, uống trà."
"Chủ thuyền..."
"Gọi gì chủ thuyền, khách khí thế, cứ gọi A An đi."
"A An, tôi cảm giác ngài nói chuyện còn lão thành hơn tôi ấy."
"Lão Phù, ông đang mắng tôi hay khen tôi đấy?"
Lão Phù Đầu cười ha ha. Ngô An cũng cười theo, có lão Phù Đầu gia nhập, hắn không còn lo lắng về vấn đề nhân sự trên thuyền nữa, lão Phù Đầu kinh nghiệm phong phú, nghiệp vụ thuần thục, quan sát cá, p·h·án đoán thời tiết, lái thuyền ra biển, đ·á·n·h bắt cá, việc gì lão Phù Đầu cũng có thể đảm nhiệm. Nói không ngoa, một mình lão Phù Đầu bù được "t·h·i·ê·n quân vạn mã". Quan trọng nhất là nhân phẩm không chê vào đâu được, hắn dùng rất yên tâm.
Lão Phù Đầu gia nhập, xem như giải quyết tình hình khẩn cấp. Nhưng tiếp theo, vẫn phải tiếp tục t·u·yển người. Nếu có thể t·u·yển thêm người đáng tin cậy lên thuyền, vậy hắn có thể không cần phải liên tục ra biển nữa. Trước mắt trên thuyền đ·á·n·h cá, ba người miễn cưỡng đủ, nếu bắt được nhiều cá sẽ rất mệt, thời gian dài không chắc đã chịu nổi, tốt nhất là có bốn người. Phải t·r·ả việc cho xuể, có thể xem tình hình rồi tăng thêm nhân sự. Tóm lại con thuyền lớn như vậy, bốn năm người làm việc trên đó cũng là quá tải rồi.
Uống cạn nửa ấm trà. Ngô An hắng giọng, hơi hạ thấp giọng nói: "Lão Phù, ta dự định làm một chút Trần gia."
Lão Phù Đầu sững sờ: "Làm thế nào?"
"Ngươi muốn giúp ta báo t·h·ù?"
"A An, tâm ý của cậu tôi xin nhận."
"Nhưng tôi nói câu khó nghe, cậu không làm lại được Trần gia đâu."
Ngô An thầm nghĩ, lời này của ông nghe khó nghe thật, người ta ngoài miệng muốn nói khó nghe thì sẽ còn hơi uyển chuyển một chút, lão Phù Đầu thì nói thẳng tuột.
Hắn cười cười: "Một mình ta thì chắc chắn không làm lại được, nhưng thêm cả ông vào thì chưa biết chừng."
Lão Phù Đầu lắc đầu: "Tôi càng không thể nào, trước khi đến đây, tôi đã đến Trần gia gây sự rồi, kết quả chẳng làm được gì, người nhà họ Trần còn chẳng thèm ra mặt, người khác đã k·é·o tôi ra khỏi cửa rồi." Người ngoài đến khuyên can, lôi k·é·o ông đi, ông cũng không tiện nổi n·ó·ng với người ngoài, nói cho cùng, trứng chọi đá, mấy năm nay, Trần gia làm mưa làm gió, đắc tội không biết bao nhiêu người, bây giờ Trần gia muốn làm gì thì làm, người đắc tội với Trần gia, chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua.
Ngô An cười cười: "Đó là do ông chưa biết cách gây sự thôi."
"Đến Trần gia gây sự, Trần gia chắc chắn có cách đối phó với ông."
"Ông phải chuyển sang chỗ khác mà gây sự."
Lão Phù Đầu tò mò: "Đi đâu?"
Ngô An nói: "Đi đồn c·ô·ng an, đi ủy ban trấn, tìm người có thể quản bên tr·ê·n để gây sự."
Lão Phù Đầu lắc đầu: "Một mình tôi nói toạc cả trời cũng vô dụng thôi."
"Thằng cháu tôi không đời nào đứng ra làm chứng giúp tôi đâu."
Ngô An nói: "Việc Trần gia thấy c·h·ế·t không cứu chỉ là phao chuyên dẫn ngọc, cái này chứng minh được hay không cũng không quan trọng, nhưng việc Trần gia c·ắ·t xén tiền lương của ông là sự thật đúng không?"
"Làm lớn chuyện lên, lãnh đạo mà liếc mắt hỏi một câu thôi, Trần gia còn dám c·ắ·t xén nữa không?"
Lão Phù Đầu suy nghĩ một chút, hưng phấn gật đầu: "Vậy thì bọn chúng chắc chắn không dám rồi, còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, biết đâu còn cho thêm tôi ít tiền để bịt miệng ấy chứ."
Vừa nói, ông ta đã muốn đứng dậy: "Vậy tôi đi đây."
Ngô An đưa tay ngăn lại: "Đừng vội."
"Ta gọi điện thoại đã, gọi cho người ta một cuộc điện thoại đã."
Lão Phù Đầu lúc này mới ngồi xuống, tò mò hỏi: "A An, sao cậu lại giúp tôi như vậy?"
Ngô An cũng không giấu diếm, nói: "Ta với Trần gia vốn không ưa nhau, ta cũng muốn làm cho Trần gia một vố."
Lão Phù Đầu giật mình: "À, phải, trước đó Trần gia còn sai người chặn thuyền đ·á·n·h cá của cậu, lúc đó tôi còn ngăn cản, nhưng không được, chỉ còn cách nhắc nhở cậu thôi."
Ngô An cười gật đầu: "Cũng may có ông nhắc nhở, nên mới không xảy ra chuyện gì."
"Trần gia làm cậu, ông ngăn cản còn nhắc nhở cậu, chẳng lẽ Trần gia không làm gì ông à?"
Lão Phù Đầu lắc đầu, bưng chén trà lên uống. Ông không muốn nói. Chỉ là bị chửi cho vài câu, ông coi như không nghe thấy.
Ngô An nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Lão Phù Đầu, ông muốn làm thế nào?"
Lão Phù Đầu dùng sức đập xuống bàn: "Làm chứ!"
"Dù thành hay không cũng không thể bỏ qua như vậy được."
"Vận khí tôi tốt, được cậu cứu."
"Vậy lần sau thì sao?"
"Cho Trần gia một bài học, cũng tốt."
Ngô An gọi điện thoại cho Vu Khai Lãng. Mấy ngày nay, trên trấn không có chuyện gì, Vu Khai Lãng đang cùng sư phụ Lưu Long nói đùa: "Mấy ngày nay nhàn rỗi phát rồ lên rồi."
Lưu Long đang nằm trên ghế làm việc, chân gác lên bàn trà đọc báo, nghe xong lời này, không khỏi trừng mắt: "Mau nhổ đi, nhổ đi!"
"Vì sao?" Vu Khai Lãng vừa hỏi một câu thì điện thoại bàn đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông rất dễ nghe. Nhưng Lưu Long nghe lại thấy bất an. Cảm giác sắp có chuyện đến nơi!
"Là A An gọi tới." Vu Khai Lãng cầm điện thoại di động lên nói rồi bắt máy, chào hỏi xong, Ngô An liền trực tiếp nói rõ tình hình.
Vu Khai Lãng vừa nghe vừa gật đầu: "Ừm ừm, vậy tôi qua đó một chuyến."
"Nhanh lên."
"Tôi đi xe, mấy phút là đến."
"Được."
"Lát nữa gặp mặt rồi nói chuyện."
Cúp điện thoại, Vu Khai Lãng nhìn Lưu Long: "Sư phụ, con ra ngoài một chuyến, A An nói muốn phản ánh một việc để con nghe."
Lưu Long hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghe nói là có người thấy c·h·ế·t không cứu... Cậu ấy cũng không nói rõ, con nghe cũng không hiểu lắm..." Vu Khai Lãng vừa nói vừa cầm chìa khóa xe rồi đi.
Lưu Long không nằm được nữa, đứng dậy nhìn theo Vu Khai Lãng lái xe đi, cảm giác cái vận may mấy hôm nay sắp một đi không trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận