Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 175: Hắn vận khí làm sao tốt như vậy

Chương 175: "Hắn vận khí làm sao tốt như vậy!"
"Ca, vẫn là cầm một cái túi thả ta lên xe đi." Sau mấy lần thử đều chứa không nổi, Mạch Hàng Vũ chủ động mở miệng nói.
Ngô An chần chờ: "Cái này không được đâu?"
"Ngươi Harley không phải muốn được giá hơn chút sao, đừng để làm hư."
Mạch Hàng Vũ nói: "Không dễ dàng như vậy làm hư."
Ngô An cũng không nhịn được cười, hắn nhớ ở kiếp trước đã từng thấy nam nhân nào đó lái xe sang trọng bạc tỷ chở đầy nông sản, thậm chí còn dùng xe sang trọng làm việc nhà nông, bị chỉ trích cố ý khoe của. Hiện tại Mạch Hàng Vũ dùng "cải tiến" Harley chở hải sản, có dị khúc đồng công chi diệu.
Mạch Hàng Vũ cùng a Thanh thấy hắn cười, không biết hắn đang cười cái gì.
Cuối cùng vẫn là Mạch Hàng Vũ vác một túi da rắn đựng hải sản, đặt ở chiếc Harley phong cách của hắn, nhanh như điện chớp thẳng đến chợ trên trấn.
Ngô An cưỡi xe máy theo sát phía sau.
Đến chợ.
Đến thẳng sạp hàng lão Phương, để lão Phương sắp xếp người đến lựa, hắn ngồi xuống uống ừng ực nước, đừng nói Mạch Hàng Vũ mệt không chịu được, hắn cũng chẳng khá hơn chút nào.
Lão Phương đưa thuốc lá cho a Thanh, a Thanh giơ tay lên, tay đều hơi run.
"A An, thật sự không được thì tìm thêm người đi, các ngươi mỗi lần thu hoạch đều tốt như vậy, tiền kiếm thì không ít, cũng đừng mệt muốn c·hế·t rồi lại hại thân thể."
"Ngươi xem ta có mệt không này."
Ngô An cười, đặt ấm nước xuống: "Lão Phương, còn nước không?"
Lão Phương vào phòng trong, ôm hai quả dưa hấu ra: "Nước thì không có, có dưa hấu ướp đá, cũng giải khát như nhau."
Ngô An tự nhiên không ý kiến.
Rửa tay xong.
Dưa hấu lạnh buốt, cắn một miếng, mát lạnh đã khát.
"Thoải mái." Ngô An khen.
Không bao lâu, người của lão Phương cũng phân loại xong, có loại cá giá cả có chút dao động theo thị trường, lão Phương báo giá lại lần nữa, Ngô An không quá để ý.
Nhiều cá như vậy, lại còn toàn là cá Lão Hổ, cá Hoa Kim thì tương đối có giá.
Cá Lão Hổ giá 150 tệ một cân, cá Hoa Kim giá thấp hơn chút, 110 tệ một cân.
Ngô An gật đầu không ý kiến với giá cả, giúp đỡ cân.
Đang bận rộn, nghe thấy có người chào hỏi hắn.
Nhìn lại là Thân Nam.
Thân Nam mặc quần tây áo sơ mi, ăn mặc rất chỉnh tề, tóc cũng vuốt bóng láng, dưới nách còn kẹp một cái túi da, nhìn là biết dân làm ăn.
Ngô An đáp: "Thật là đúng dịp, đến đi dạo à?"
"Đúng, ông nội ta lớn tuổi, sức khỏe không tốt, ngày nào cũng kêu đau lưng, ta nghĩ uống thuốc không bằng ăn tẩm bổ, vừa hay đến trên trấn có việc, liền đến chợ xem có gì t·h·í·c·h hợp không." Thân Nam cười, rồi liếc nhìn a Thanh đang cắm đầu làm việc, hỏi: "Các ngươi đây là... Đang làm việc?"
Ngô An gật đầu: "Ừm... Xem như thế đi, tự mình làm kiếm chút tiền."
Thân Nam tươi cười không đổi: "Cũng tốt, có điều vất vả đấy."
Dù hắn đã rất thu liễm và kiềm chế, nhưng trong lời nói vẫn toát ra một tia cảm giác ưu việt.
Ngô An cười.
A Thanh thì nhịn không được, hô: "Nam ca, đám cá này đều do bọn em bơm nước hố bắt được."
Thân Nam ngẩn ra: "Đây đều là?"
A Thanh đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
"Vậy các cậu lợi hại đấy."
"Ta nghe nói bơm nước hố phải đánh ổ các kiểu, rất phiền phức, ta thấy mấy người trong thôn lái thuyền ra biển, cũng chưa chắc đã bắt được nhiều bằng các cậu."
"Chỉ là ngẫu nhiên vận khí tốt." Ngô An cười giải thích, rồi nói sang chuyện khác: "Ta nghe nói cá Lão Hổ chữa được đau lưng, hay là cậu mua chút thử xem?"
"Thật á?" Thân Nam hỏi: "Loại cá này bao nhiêu tiền một cân?"
Ngô An nhìn sang lão Phương.
Lão Phương nhìn Ngô An không nói gì, trong lòng đã có tính toán, nói: "180 tệ một cân."
"Đắt vậy?" Thân Nam theo bản năng kêu lên, thấy Ngô An và a Thanh đều nhìn chằm chằm vào mình, ho khan hai tiếng: "Thế... Thế lấy hai con đi."
Lần này về nhà, hắn tương đương với "áo gấm về làng", ai cũng biết hắn ở ngoài kia làm ăn khấm khá rồi về "phát triển quê hương, dẫn người trong thôn làm giàu".
Cái thể diện này không thể mất.
Lão Phương cười ha hả bảo thủ hạ hỗ trợ cân cá.
Thân Nam cầm cá, bước đi cẩn thận.
Hắn mua hai con cá đã tốn hơn ba trăm tệ, cho dù giá thu mua thấp hơn một chút, nhưng cả rương cá này, Ngô An với a Thanh phải k·iế·m được bao nhiêu tiền?
Tê!
Hai người này vận khí cũng tốt quá đi.
Ngô An thấy Thân Nam cứ ngoái đầu nhìn, đá a Thanh một cái, nói: "Đã bảo rồi, làm người phải khiêm tốn, khoe khoang cái gì."
A Thanh xoa xoa mông, cười hắc hắc: "Ta chỉ là khó chịu hắn ở trước mặt cậu giả tạo."
Ngô An nói: "Không cần thiết phải hơn thua trên chuyện này."
"Về sau..."
"Chắc là sẽ có cơ hội."
Không còn cách nào khác.
Thân Nam muốn k·iế·m tiền trong thôn, hắn cũng muốn p·h·át tài ở thôn, đến lúc đó chạm mặt nhau là khó tránh khỏi.
Còn chuyện hợp tác cùng nhau k·iế·m tiền.
E là không được.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Thân Nam vốn không chơi được với nhau, hai người không phải người cùng một đường.
Nhưng hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn, ngoài mặt vẫn cười cười nói nói, tựa hồ có một loại "giữ gìn quan hệ ngoài mặt, nếu náo loạn, vạch mặt thì ai cũng khó chịu" ngầm hiểu ý.
Lần này chuyện thầu khu vực biển.
Coi như là dịp so tài xem thực lực.
A Thanh gật đầu: "Ca, chơi đẹp hắn, em vốn không quen cái kiểu dối trá của hắn."
Ngô An cười.
Bên này.
Cân xong, lão Phương nhanh chóng tính toán sổ sách.
Cá Lão Hổ nhiều, có đến bốn mươi con, tổng cộng 31 cân, con nào con nấy đều không nhỏ, loại bé tí thì Ngô An giữ lại trong hố.
Cá Hoa Kim cũng không ít, có 25 cân.
Cá tạp thì càng nhiều, còn có tôm cua, cua xanh và tôm tít giá cũng không tệ, tiểu Thanh Long cũng bán được 100 tệ một cân.
Tổng cộng là 21800 tệ.
Dù là trong dự tính, Ngô An cầm tiền vẫn không khỏi vui mừng.
Lập tức chia tiền, cho a Thanh 2200 tệ.
Còn Mạch Hàng Vũ thì cho 1000 tệ.
Hắn với a Thanh không giống, a Thanh góp tiền xăng, cho nên là chia theo một thành lợi nhuận, còn Mạch Hàng Vũ thì là tiền công, làm một lần trả một lần tiền.
Đây cũng là đã nói rõ từ đầu.
Ngô An chia xong tiền, nhìn số tiền trong tay, đúng lúc là hai vạn tệ.
Lần này trong lòng không hoảng hốt, có thể bình tĩnh đi tửu lâu vui chơi giải trí.
Mạch Hàng Vũ không muốn tiền: "Ca, chẳng phải đã nói một ngày 500 tệ sao?"
Ban đầu, 500 tệ tiền công một ngày hắn đã thấy là nhiều, thật ra cũng đâu có làm được một ngày, như hôm nay tính ra cũng chưa đến bốn tiếng.
Với số tiền này, dù mấy bạn học của hắn đi làm gia sư cũng chưa chắc đã k·iế·m được.
Mà hắn vừa được chơi thoải mái lại vừa k·iế·m được tiền, kể cho bạn học nghe, ai nấy cũng hâm mộ, nhất là mấy đứa đi làm gia sư, đi kèm cặp cho mấy đứa nhóc nghịch ngợm, còn mệt hơn cả ra c·ô·ng trường chuyển gạch.
Ngô An nhét tiền vào tay hắn: "Còn có tiền rửa xe, với lại cả con cá Lão Hổ."
"Cầm lấy đi."
Mạch Hàng Vũ nhận lấy, cảm ơn rối rít: "Ca, có việc gì cứ gọi em."
Ngô An gật đầu.
Hắn còn giữ lại hai con cá Lão Hổ, gửi bên lão Phương nuôi, tối đến nhậu ngon thì bắt, bố hắn sức khỏe cũng không tốt, ngày nào cũng dán cao, chỗ nào đau dán đó.
Nếu cá Lão Hổ có tác dụng, vậy thì ăn thôi.
Có hiệu quả hay không thì tính sau, coi như là hắn báo hiếu.
Chờ Mạch Hàng Vũ đi rồi, hắn và a Thanh cũng tranh thủ thời gian đến quán rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận