Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 105: Nhân sinh so le

Chương 105: Nhân sinh so le
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngô An không có nửa điểm phản ứng, cũng không có cùng những người đã rất không quen này chào hỏi.
Đầu óc hắn đều bận thu xếp chuyện nhà Trần, căn bản không rảnh bận tâm cái khác, ánh mắt chạm nhau, gật gật đầu xem như chào hỏi rồi đi thẳng.
Những bạn học đứng ở cổng kia, từng cái k·i·n·h h·ã·i tê cả da đầu.
Có chút không biết làm sao.
Bọn hắn vừa từ tiệm ăn nhanh ăn no nê đi ra, còn đang bàn tán vừa rồi nhìn lầm Ngô An đi vào đại t·ửu lâu, còn cảm thấy buồn cười, thế mà không chỉ một người nhìn lầm.
Kết quả ngay sau đó Ngô An liền từ bên trong đi ra.
Cái này... Hóa ra bọn hắn mới là đồ ngốc.
Bọn hắn cho rằng Ngô An bị đại học đuổi học, đã lưu lạc, thậm chí còn không bằng bọn hắn.
Nhưng hiện thực lại hung hăng tát vào mặt bọn hắn một cái.
Nhất là mấy tên nam sinh kia, phản ứng càng m·ã·n·h l·i·ệ·t, Ngô An có thể ở trong đại t·ửu lâu ăn uống tiêu sái, hưởng thụ tiểu tỷ tỷ mặc sườn xám nghênh đón phục vụ, còn bọn hắn chỉ có thể ở ven đường, ăn quán ăn nhanh 10 đồng một bữa mời đám bạn học nữ ăn.
Ngô An lại một lần nữa đả kích bọn hắn!
Rõ ràng đều là người, thế nhưng nhân sinh lại khác biệt như ngày và đêm.
Tào Chí Cường không phục lắm, dùng sức k·é·o mái tóc dài c·ắ·t ngang trán che khuất nửa mặt.
Hắn đ·u·ổ·i kịp Ngô An, đưa tay k·é·o một p·h·át: "Ngô An, sao ngươi lại từ đây ra rồi?"
"Không phải là đến ăn cơm đấy chứ?"
Nói xong, hắn còn c·ứ·n·g ngắc cười.
Ngô An dừng bước chân: "Ừ, có việc?"
Tào Chí Cường không tin, hỏi: "Ta chỉ là hiếu kỳ, ngươi thật sự đến ăn cơm?"
Ngô An nói: "Ta có việc, tránh ra."
Giờ phút này hắn h·ậ·n không thể bay về nhà, hơi đâu mà lằng nhằng với cái đám bạn học này, kể những chuyện đâu đâu.
Tào Chí Cường nhìn thấy hắn "Gấp" thì lộ ra vẻ "Ta hiểu rồi", nói: "Ngươi đến đây x·i·n v·iệ·c chứ gì."
". . ."
"Đừng ngại, cái đại t·ửu lâu này là tốt nhất tr·ê·n trấn chúng ta đó, nhìn tiểu tỷ tỷ tiếp kh·á·c·h xinh chưa kìa..." Tào Chí Cường tươi cười hớn hở, nói không ngừng: "Rửa chén ở đây, mỗi tháng cũng k·i·ế·m được khối tiền."
Ngô An hất tay hắn ra.
"h·ạ·i, còn ngại à, không x·i·n được việc?" Tào Chí Cường lắc đầu, nói: "Vậy thì tiếc thật, ta còn định có thời gian thì cổ vũ ngươi đó."
Ngô An muốn mắng người, người này có bệnh à, ngươi cổ vũ ta? Cho dù hắn có rửa chén trong t·ửu lâu, ngươi cổ vũ thì cho ta thêm được nửa xu tiền lương chắc?
Não tàn à.
Đầu óc có vấn đề.
"Cút." Hắn mắng một câu, Tần tổng đi tới, hỏi: "Có chuyện gì?"
Ngô An lắc đầu.
Cố An Nhiên cũng đi tới, hai người cùng nhau đi đến chỗ để xe máy.
Cố An Nhiên đưa hắn ra chợ, sau đó từ chợ chạy xe về Tiểu Khê thôn.
Tào Chí Cường nhìn Tần tổng: "Anh là ai?"
Tần tổng nói: "Cái quán rượu này là ta mở."
"Ngô An là bạn ta."
"Anh tìm Ngô An có chuyện gì?"
Nếu ở chỗ khác, hắn cũng chẳng nhiều lời, nhưng đây là trước cửa t·ửu đ·i·ế·m, lại còn có Cao Cường Kỳ nhìn, hắn ít nhiều gì cũng phải phản ứng lại chứ.
Tào Chí Cường: ". . ."
Hắn trực tiếp choáng váng.
Ông chủ quán rượu ra mặt giúp Ngô An nói chuyện, còn nói là bạn của Ngô An.
Đám bạn học đều choáng váng.
Thậm chí còn muốn chạy trốn.
Một lúc lâu sau, Tào Chí Cường mới r·u·n rẩy nói: "Tôi... Tôi là... Tôi là bạn học của cậu ấy."
Tần tổng giật mình: "Thì ra là thế."
"Ta còn tưởng ngươi tìm hắn gây sự."
"Hiểu lầm thôi, đương nhiên là hiểu lầm, sao ta dám gây sự với cậu ấy." Tào Chí Cường vừa nói vừa lùi lại.
Trở lại chỗ đám bạn học, một đoàn người nhanh chân rời đi.
Đi xa rồi, bọn họ mới có cảm giác "Cuối cùng cũng hít thở được".
Tào Chí Cường lại có ảo giác "s·ố·n·g sót sau t·ai n·ạn", xoa mồ hôi trán, nghĩ mà sợ hãi: "Mẹ ơi, không phải Ngô An bị đuổi học rồi sao?"
"Chắc là tin đồn thôi."
"Không chừng hắn chủ động nghỉ học."
"Nghe nói đại lão toàn bỏ học đại học."
"Tôi cảm thấy có uẩn khúc."
"Lần tới họp lớp lại gọi Ngô An đi cùng nhé?"
"Cậu ấy có đến không?"
"Lần trước có phải là không gọi không?"
"Không phải... Là không mời."
"Vậy lần này thử xem."
Tào Chí Cường mấy người vừa nói chuyện, vừa quay đầu lại, liền thấy mấy nữ sinh đã đi rất xa.
Bọn hắn vội vàng đ·u·ổ·i th·e·o.
Tào Chí Cường hỏi: "Sao các cô không đợi bọn tôi?"
Một cô gái dáng vẻ thanh tú nói: "Chờ các cậu làm gì?"
"Chúng tôi mệt rồi, muốn về."
Tào Chí Cường nói: "Vậy bọn tôi đưa các cô về."
Mấy nữ sinh này đều làm ở xưởng may tr·ê·n trấn, còn bọn hắn ở xưởng khác.
Vì vậy mới hẹn nhau ra ngoài.
"Không cần."
"Chúng tôi muốn tự đi." Cô nàng vội vàng nói.
Tào Chí Cường khó chịu ra mặt: "Không phải chứ, uống trà sữa rồi, ăn cơm rồi, xong phủi đít đi luôn?"
Cô nàng cười khẩy: "Thì không phải đó à?"
"Lần sau đừng rủ bọn tao đi chơi."
"Đúng đấy, uống trà sữa, ăn thức ăn nhanh rồi muốn tụi tao đi chơi với tụi bây cả ngày à?"
"Đến bộ phim cũng không mời đi xem."
Tào Chí Cường mắng: "Mẹ, các cô còn chảnh cún."
"Tào Chí Cường, im miệng đi."
"Còn chưa đủ m·ấ·t mặt hay sao?"
"Còn bảo tụi tao nhìn nhầm, nói Ngô An không thể nào, kết quả thế nào, Ngô An là bạn với cả đại lão bản quán rượu."
"Tao thấy mày suýt đái ra quần rồi ấy chứ."
Mấy nữ sinh đồng loạt gật đầu phụ họa.
Nhìn theo bóng dáng mấy cô bạn đi xa, Tào Chí Cường tức giận gào th·é·t tại chỗ.
Mấy thằng bạn nhìn với ánh mắt đồng cảm.
Tuy rằng đám nữ sinh cũng bỏ rơi bọn họ, nhưng so với Tào Chí Cường thì vẫn không là gì cả.
...
Cùng lúc đó.
Ngô An vặn hết ga, chạy như bay trên đường, có những đoạn đường người đi đường còn nhảy dựng lên vì giật mình.
Những khúc cua gắt, xe va vào đá, tóe lửa, chỉ dùng nửa tiếng đã về đến Tiểu Khê thôn.
Ngoài cổng, người đứng đầy.
Mọi người bàn tán xôn xao, ồn ào như cái chợ, dù vậy cũng không át được tiếng chửi rủa của người nhà Trần.
Lời lẽ rất bẩn thỉu.
Rất khó nghe.
Ngô An nghe được mấy câu, giận sôi máu.
Chửi hắn còn chưa tính, Trần gia chủ yếu là mắng cha già, anh chị dâu, còn có cả người mẹ đã q·ua đ·ời từ lâu.
Hắn bấm còi inh ỏi.
Mấy người dân ở ngoài cùng nhìn thấy hắn, vội vàng hô: "Ngô An về rồi kìa."
"Tránh ra, tránh ra."
"Ngô An, còn dám về à, mau chạy đi, Trần gia đến tìm cậu gây sự kìa."
Ai muốn nói gì thì nói, có người là thật lòng, có người thì có ý đồ xấu, cũng có người thuần túy hóng hớt.
Ngô An cưỡi xe máy, lướt qua trong ánh mắt khác nhau của mọi người.
Còn chưa đến cổng, người nhà Trần đã lao ra."
"Ngươi là Ngô An?"
"Chính là cái thằng nhãi con đ·á·n·h cháu ta đấy à?"
"Giữ chặt nó, đừng để nó chạy."
Ngụy Trân chỉ tay vào hắn, hô: "Nghe kỹ đây, nếu nó chống đối, thì đ·á·n·h gãy chân nó."
Ngô An không hề hoảng hốt: "Thật coi Tiểu Khê thôn này là nhà của các người, muốn làm gì thì làm à?"
"Đ·á·n·h ta?"
"Các ông trong thôn không ai dám lên tiếng à?"
"Hỏi xem mọi người có đồng ý không đã."
Nghe vậy, không ít người cười mắng Ngô An láo toét, nhưng hiệu quả cũng có, người nhà Trần xông tới cũng chậm bước lại.
Ngô An tiếp tục hô: "Tránh ra, ta phải về nhà."
"Các người đứng chắn ở đây, ngã thì coi như tự va vào."
"Mọi người ở đây làm chứng."
Mấy người nhà Trần chặn xe máy lại, dưới sự giằng co của Ngô An, đành miễn cưỡng tránh sang một bên, một người trong đó hùng hổ nói: "Thằng nhãi, đừng tưởng bở."
"Coi như mày tự chui đầu vào chỗ c·h·ế·t."
Ngô An cười.
Nếu như nơi này là Địa Phủ.
Vậy ai là p·h·án quan, ai là đáng c·h·ế·t tiểu quỷ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận