Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 173: Ngồi châm chọc làm cho người ta phiền

Chương 173: Ngồi châm chọc khiến người ta bực mình.
Ban đầu Ngô An dự định tìm địa điểm bơm nước ở khu vực lân cận thôn, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không có nơi nào t·h·í·c·h hợp. Ngoài bờ biển Tiểu Khê thôn chỉ có bãi cát và đá ngầm lớn, hoặc là bãi bùn, thật sự không có loại đá ngầm bãi có thể tồn tại hố nước. Trên trấn thì cũng không thiếu. Thôn của Cố An Nhiên ngược lại có nơi t·h·í·c·h hợp, nhưng giữa hai thôn từ đời này qua đời khác đã tích lũy không ít ân oán, hắn và a Thanh mang theo đồ đạc qua bên kia bơm nước, rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Không bằng chạy xa một chút, buổi tối bọn họ cũng không định về, trực tiếp đến quán rượu của Tần tổng để tụ tập cùng người nhà.
Ngô An buồn ngủ dã man. Vừa ra khỏi thôn, hắn đã bảo a Thanh lái xe, còn mình thì t·r·ố·n vào xe ngủ bù. Lúc Ngô An tỉnh lại thì đã đến bờ biển. Hắn bật dậy. Dù chỉ ngủ hơn nửa tiếng, lại còn lảo đ·ả·o nghiêng ngả ngủ không ngon trên đường đi, nhưng hắn cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Đúng là tuổi trẻ có khác.
Vừa xuống xem tình hình, Mạch Hàng Vũ đã cưỡi Harley tới. Phong cách hết sức. Cũng thu hút không ít người chú ý, một bên đường là đồng ruộng, không ít thôn dân bận rộn xong, đang ngồi hóng mát dưới bóng cây. Mấy người tầm ba mươi tuổi thấy chiếc xe máy phong cách như vậy liền nhao nhao đến hỏi thăm xe này bao nhiêu tiền, mã lực bao nhiêu các kiểu. Mạch Hàng Vũ đáp qua loa vài câu rồi thấy Ngô An và a Thanh khiêng máy bơm xuống, liền nhanh tay đến giúp.
Những người kia thấy họ bơm nước liền không đi nữa, đứng ngay ven đường h·út t·huốc xem họ loay hoay máy bơm:
"Lâu lắm rồi không thấy ai tát hố nước."
"Liệu có ăn thua không đây?"
"Cái này khó nói lắm, ở chỗ này thỉnh thoảng có người đến tát đấy."
"Tôi thấy mấy thanh niên này, môi còn chưa mọc lông thì làm ăn gì được, chắc chỉ làm loạn thôi."
"Nhìn bọn họ chắc là làm tạm bợ thôi, thế này thì chắc chắn không được."
Trong ấn tượng của những người này, Ngô An bọn họ rất nhanh sẽ tìm được một cái hố nước rồi rút cạn.
Máy bơm "Ầm ầm" bắt đầu làm việc, mặt nước gợn sóng rồi bắt đầu hạ xuống.
"Anh, lần này có ăn nên làm ra không?" Mạch Hàng Vũ hỏi, có chút mong đợi. Khác với lần trước, hôm nay anh đã có chuẩn bị, trang bị đầy đủ, mũ rơm, áo dài tay, khẩu trang, bình nước, có thể nói là vũ trang đến tận răng, chuẩn bị làm một mẻ lớn.
"Không biết, nói không chừng chả có gì." Ngô An vẫn luôn nhìn sự biến đổi vận khí giá trị của máy bơm, rút được một nửa nước thì vận khí giá trị mới giảm đi một chút. Chứng tỏ hố nước này không có nhiều hàng.
Hố nước không lớn, tiện thể hút luôn cho xong rồi giấu luôn cái vụng. Ở đây nhiều hố nước lắm. Vẫn là nên chọn lựa mà tát.
Nhìn mực nước không ngừng hạ xuống, Mạch Hàng Vũ cũng báo cáo đơn giản về thành quả c·ô·ng việc của anh hai ngày nay, đầu tiên là giúp lão Trần hai người dọn nhà, lấy được chìa khóa nhà. Đồng thời cũng liên lạc tốt với nhà t·h·iết kế. Bạn của anh biết chuyện này thì rất coi trọng, quyết định tự mình dẫn đội đến.
Ngô An ngẩn người: "Không phải là nói chuyện online sao? Sao lại đột nhiên muốn đích thân đến?"
Mạch Hàng Vũ lắc đầu: "Bạn em không nói nhiều, chỉ bảo là thầy của anh ấy rất coi trọng hạng mục này."
Ngô An giật mình. Xem ra thầy của bạn Mạch Hàng Vũ đã nh·ậ·n ra cơ hội làm ăn trong này. Hắn từng thấy một đoạn văn trên một diễn đàn, nói là giáo sư đại học có thể là người có địa vị xã hội cao nhất mà cả đời ngươi có thể tiếp xúc được. Dạy học ở đại học chỉ là nghề phụ, họ còn có rất nhiều nghề nghiệp khác, ví dụ như có những thầy giáo có cấp bậc hành chính, có một số người ở ngoài có cả đống c·ô·ng ty...
Hắn không thể học đại học, nhưng rất mong chờ được làm quen với mấy thầy giáo đại học, xem có thật là lợi h·ạ·i như trên mạng đồn hay không. Hắn không có gì để nói, chỉ tỏ vẻ nhiệt l·i·ệ·t hoan nghênh, không nói những cái khác, nhất định phải làm tròn đạo đãi khách. Hắn cảm thấy người ta đã đến thì việc này tám chín phần mười là thành công rồi.
Thật ra thì phác thảo sơ đồ t·h·iết kế đã có sẵn trong đầu hắn, tuy đời trước không được hưởng thụ gì, nhưng trên m·ạ·n·g hắn đã "mở mang tầm mắt". Trên mấy ứng dụng video ngắn, ai cũng là người giàu, có mấy "đại lão" ra ngoài sống yên tĩnh, tiện tay mua nhà. Còn có một số "quý tộc" không phải đang đi nghỉ dưỡng thì là trên đường đi nghỉ dưỡng. Thêm nữa là hắn được vô số blogger chuyên dò hàng "hun đúc" nên kiến thức của hắn không dám nói là hơn người hiện tại, nhưng ít nhất cũng không kém.
Sở dĩ hắn vẫn tìm đến nhà t·h·iết kế là vì dù có kiến thức đến đâu thì hắn vẫn chỉ là người ngoài ngành. Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem chuyên môn, vẫn là nên tìm người trong nghề chỉ đạo để giữ cửa ải.
Hai người tán gẫu thì a Thanh hô lên: "Anh, hố nước thấy đáy rồi!"
Ngô An vội vàng tới, không lập tức xuống hố mà chuyển máy bơm sang một hố nước khác. Lúc chuyển máy bơm mới p·h·át hiện vận khí giá trị chỉ giảm đi hai điểm.
A Thanh và Mạch Hàng Vũ mặc đồ bảo hộ rồi nhanh chóng xuống hố. Hắn không xuống.
Mấy người đang h·út t·huốc bên đường cũng đến xem.
Hố nước này không lớn, hai người nhanh chóng tìm tòi một lượt đáy hố, bắt được mấy con cá nhỏ và mấy con tôm cua, rồi không còn gì nữa. A Thanh thì không có phản ứng gì, kiểu gì thì thu hoạch cũng sẽ có nhiều có ít. Mặt Mạch Hàng Vũ hơi khó chịu. So với lần trước thì thu hoạch lần này đúng là ít đến thảm thương.
Mấy người qua đường xem trò vui thấy vậy thì không khỏi thở dài:
"Có chút đó thì chưa đủ một mâm cơm."
"Tôi đã bảo mà, tát hố nước này chắc chắn không được."
"Cái máy bơm này c·ô·ng suất không nhỏ, chắc tốn dầu lắm đây."
Bọn họ chỉ trỏ ngồi châm chọc, Mạch Hàng Vũ có chút khó chịu b·ò lên. Ngô An vẫy tay: "Đến bên này tát."
Cái hố thứ hai không lớn, cũng đã thấy đáy. A Thanh và Mạch Hàng Vũ xuống, lục lọi một hồi, thu hoạch cũng chỉ nhiều hơn hố thứ nhất mấy con tôm cá nhãi nhép. Mạch Hàng Vũ lập tức xì hơi, b·ò lên đi đến chỗ máy bơm hỏi: "Anh, hay là chúng ta đổi chỗ khác thử xem?"
Ngô An cười lắc đầu.
Hố thứ ba tương đối lớn, mực nước mới giảm được một phần ba thì vận khí giá trị đã tiêu hao ba điểm. Điều này nói lên điều gì? Điều này nói lên bên trong có hàng lớn.
Mạch Hàng Vũ còn muốn nói gì đó thì a Thanh đã từ trong hố leo ra, vỗ vai anh nói: "Đừng nóng vội."
"Nghe anh."
"Tranh thủ lúc này nghỉ ngơi đi, h·út điếu t·h·u·ố·c, lát nữa có việc cho chú bận rộn đấy."
Mạch Hàng Vũ có chút bực bội. Vốn dĩ không có thu hoạch gì đã khó chịu rồi, bên cạnh còn có người nói ngồi châm chọc, trong lòng càng thêm khó chịu. Hết lần này tới lần khác lại không tiện bão n·ổi, còn phải tỏ ra không quan tâm.
Đợi gần nửa tiếng thì hố to đã thấy đáy.
"Tát nước, tát nước!"
"Bên này cũng có cá, tát nước đi!"
"Tôi thấy một con cá nhảy lên kìa, to đấy."
A Thanh và Mạch Hàng Vũ ngồi hai bên Ngô An, vừa chỉ vào đáy hố bên trái bên phải vừa hô lên k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g. Mấy người đang nói x·ấ·u lập tức ngậm miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận