Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 7: Thế Tử thật đúng là hư ngụy đâu?

Chương 7: Thế tử thật đúng là hư ngụy à?
Loại cảm giác này rất khó diễn tả, giống như hắn có thêm một loại năng lực cảm quan nào đó, nhưng lại dường như không có... Tóm lại là hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Là động kinh ư? Hay là cái gì khác? Giờ phút này Quan Ninh có chút ngơ ngác.
Những lý luận về 'khí' được ghi chép bên trong bí tịch này, hắn đều chấp nhận. Ở thời đại này, e rằng không ai hiểu rõ hơn hắn.
Khí, tồn tại khắp mọi nơi.
Quốc tộ của một Vương triều cũng được gọi là khí vận.
Con người trong cõi vô hình cũng có khí vận tồn tại, có kẻ cùng khổ thất vọng, có người phú quý phát đạt, đó chính là khí vận.
Quan Ninh đang suy nghĩ.
"Rầm!"
Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra.
Cận Nguyệt bước vào, nhìn thấy Quan Ninh đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng lập tức kinh hoảng.
Vừa rồi có thị nữ đến tìm nàng, nói là Thế tử đang chuẩn bị tắm rửa thì đột nhiên lại thôi, tự mình chui vào phòng không biết đang làm gì?
Cận Nguyệt biết rõ hôm nay Thế tử chắc chắn đã bị đả kích, hơn nữa áp lực này không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi.
Nàng sợ Thế tử nghĩ quẩn mà làm chuyện cực đoan, nên vội vàng chạy tới xem xét.
May mà không có chuyện gì, nhưng cũng có điểm không đúng lắm.
Trên mặt đất chẳng có gì cả, hắn lại ngồi xổm ở đó nhìn chăm chú, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ.
"Thế tử?"
Cận Nguyệt cất tiếng gọi.
"Sao thế?"
Quan Ninh ngẩng đầu hỏi.
Hắn đang ngồi xổm, vì góc độ nên vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ.
"Thật lớn!"
Quan Ninh không nhịn được thán phục.
"Ngươi..."
Cận Nguyệt nghe thấy, mặt đỏ bừng, Thế tử dạo gần đây càng ngày càng phóng túng.
Nhưng điều đó cũng cho thấy, hắn không sao, hoặc có thể nói là vẫn chưa quên đi bản tính?
"Hửm?"
Ngay lúc này, trong lòng Quan Ninh dâng lên một cảm giác khác thường, dường như có thêm thứ gì đó đang chảy về phía mình.
"Chẳng lẽ là?"
Quan Ninh nghĩ đến một khả năng.
Vì đang mải suy nghĩ, ánh mắt hắn hơi thất thần, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngẩng đầu nhìn trừng trừng...
Điều này khiến Cận Nguyệt hiểu lầm.
Mặt nàng càng đỏ hơn, lúng túng lùi lại mấy bước, tránh khỏi ánh mắt của Quan Ninh...
"Lại đến!"
"Cảm giác đến rồi!"
Quan Ninh lẩm bẩm.
"Cảm giác?"
Cận Nguyệt càng thêm ngượng ngùng, Thế tử sao lại thế này?
"Hửm?"
"Lại có nữa?"
Quan Ninh nhắm mắt lại cảm nhận, một lần hai lần là ngẫu nhiên, nhưng lại xuất hiện nữa thì tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Hắn cảm nhận được một loại tâm tình.
Là oán khí? Không phải! Hẳn là tương tự như cảm xúc bực bội càu nhàu.
Cũng không đúng.
Quan Ninh không cách nào phán đoán, nhưng nó xác thực tồn tại.
Nói chính xác hơn, hắn cảm nhận được thứ khí sinh ra từ loại tâm tình này.
Giống như oán khí, nhưng lại không phải oán khí.
Điều này chứng tỏ, cuốn Vô Danh bí tịch này là thật, những gì ghi chép bên trong cũng là thật, hơn nữa còn có hiệu quả!
Quan Ninh mừng như điên.
Mượn khí của người khác để tu luyện bản thân!
Nhưng tại sao lại không cảm nhận được cơ thể có biến hóa gì?
Quan Ninh lại nhíu mày.
Hắn đột nhiên nhớ ra, trong bí tịch có đề cập phương pháp này chủ yếu là mượn dùng oán khí, kinh hãi khí... chờ những loại cảm xúc tiêu cực của người khác.
Mà thứ hắn cảm nhận được lại không phải là oán khí.
Có lẽ vì vậy nên mới không biểu hiện rõ ràng.
Lúc này Quan Ninh lại nghĩ tới một vấn đề, mình trêu chọc Cận Nguyệt, nàng lại không có oán khí?
Nói cách khác, nàng không hề bài xích?
Mà giờ phút này, mọi biểu cảm của Quan Ninh đều lọt vào mắt Cận Nguyệt.
Khi thì mừng rỡ, khi thì nhíu mày, khi thì lại giãn ra...
Điều này rõ ràng không bình thường, xem ra Thế tử vẫn có vấn đề.
Cũng phải thôi, áp lực của hắn quá lớn.
Cận Nguyệt là người tu võ, nàng rất rõ tầm quan trọng của tinh thần. Người tu võ nếu tâm tình bị ảnh hưởng, lại chìm sâu vào đó không cách nào tự kiềm chế, sẽ rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Thế tử rất có thể đang đối mặt với vấn đề này.
Đây là chuyện rất nghiêm trọng.
Nếu không xử lý kịp thời, e là sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Phải chịu áp lực quá lớn mà không được giải tỏa, sẽ dẫn đến sụp đổ, từ đó trở nên thất thường...
Cho nên nhất định phải giúp hắn giải tỏa tâm tình, để hắn thoải mái hơn.
Nhưng làm thế nào để xoa dịu áp lực đây?? Đối với Thế tử mà nói, phương pháp tốt nhất tự nhiên là...
Cận Nguyệt nghĩ đến một biện pháp, mặt nàng ửng hồng, có chút ngượng ngùng hơn.
Vương gia sinh tử chưa rõ, Vương Phi còn đang khổ sở chống đỡ ở Vân Châu, Thế tử là con trai duy nhất của bọn họ...
Nhớ tới lời dặn dò của Vương Phi trước khi đi, Cận Nguyệt hạ quyết tâm.
"Thế tử, nếu ngài thật sự cần ta hầu hạ ngài tắm rửa, vậy thì đi thôi..."
Cận Nguyệt khẽ cắn môi dưới, mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Ngươi... nói gì cơ?"
Quan Ninh vẻ mặt kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm.
Tên xui xẻo này vốn cũng rất phong lưu, nói ra thì cũng chỉ có mỗi cái tài lẻ này, hắn đọc sách không nhiều, văn không thành võ không giỏi ('văn không thành võ chẳng phải'), thế mà lại có thể làm được mấy bài thơ.
Đây cũng là để cho nữ tử ngưỡng mộ.
Đúng là một kẻ ranh mãnh.
Dựa vào gia thế tốt đẹp, tướng mạo anh tuấn, cộng thêm chút tài vặt, Quan Thế tử vẫn rất được hoan nghênh trong giới nữ nhân, có danh xưng là Thanh lâu Tiểu Vương tử.
Nhưng hắn trước giờ chưa từng dám có ý đồ với Cận Nguyệt.
Cận Nguyệt thường tỏ ra lạnh lùng, hơn nữa vì nàng là thượng phẩm vũ nhân, nên Quan Ninh rất sợ.
Vậy mà bây giờ nàng lại nói những lời này, thật có chút khó tin.
Hắn trêu chọc cũng chỉ là để thả lỏng tâm trạng, đàn ông chẳng phải đều như vậy sao, nhìn thấy mỹ nữ thì hormone luôn điều khiển suy nghĩ...
"Ta nói là, nếu Thế tử thật sự cần ta phục thị tắm rửa, ta có thể..."
Cận Nguyệt lặp lại lần nữa.
Lần này thì nghe rõ rồi.
Lại có chuyện tốt thế này ư?
"Nhưng làm vậy luôn cảm thấy có chút không... không hay lắm."
Nói đi nói lại, hắn cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, đến lúc đối mặt thật thì lại có chút rụt rè...
"Vậy thôi được rồi."
Cận Nguyệt thuận miệng đáp.
Ngươi ngại ngùng, ta còn ngại ngùng hơn.
Cận Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng, nàng là võ nhân, sao có thể làm như vậy được.
"Ta sẽ sắp xếp Tiểu Diễm và các nàng phục thị ngài chu đáo, ta đi luyện võ đây."
Cận Nguyệt nói xong liền trực tiếp rời đi.
"Hả?"
"Đi luôn vậy sao?"
Quan Ninh trợn tròn mắt.
Chuyện này khác hẳn với những gì hắn nghĩ.
Ta tỏ ra ngại ngùng một chút, ngươi lại kiên trì thêm chút nữa, ta miễn cưỡng ('cố mà làm'), thuận nước đẩy thuyền ('thuận lý thành chương') mà đồng ý... Như vậy tốt biết bao, nếu không lại tỏ ra ta đây đường đường là Thế tử mà thật không có phẩm giá ('không có phẩm').
Sao lại có thể đi thẳng như vậy chứ?
Quan Ninh một phen ảo não.
"Cho ngươi 'trang bức' này, cho ngươi 'thận trọng' này, thế nào hả? Đến tay 'Áp tử phi' rồi chứ?"
Thị nữ đương nhiên cũng rất tốt, nhưng làm sao có thể so sánh với Cận Nguyệt được??
Đôi chân dài kia, vóc dáng kia, quả thực là muốn mạng mà!
Hơn nữa nàng còn là thượng phẩm vũ nhân!
Ngũ phẩm là một ngưỡng cửa, bốn phẩm đầu chỉ là Luyện Lực, đến Ngũ phẩm thì sẽ luyện lực sinh khí, chênh lệch không phải là nhỏ ('không phải một đinh nửa điểm'), thượng phẩm vũ nhân cũng không nhiều.
Cho nên, cảm giác này là hoàn toàn khác biệt.
Quan Ninh càng nghĩ càng ảo não, không ngừng lẩm bẩm.
"Thế tử thật đúng là hư ngụy mà?"
Đúng lúc này, một giọng nói lành lạnh vang lên từ ngoài cửa.
Quan Ninh nhìn ra, không phải Cận Nguyệt thì còn là ai?
Thì ra nàng chưa hề rời đi, mà vẫn luôn đứng ở cửa.
Vậy nên những lời lẩm bẩm càu nhàu của mình đều bị nàng nghe thấy hết rồi?
Trong nháy mắt, mặt Quan Ninh đỏ bừng lên, thật có chút xấu hổ.
Không phải chỉ là có chút, mà là quá xấu hổ.
"À thì, ta chỉ là..."
Quan Ninh gãi gãi đầu, hơi lúng túng không biết nên nói gì.
"Thế tử, nước đã đun xong, lát nữa sẽ nguội mất. Nếu ngài còn tiếp tục 'thận trọng', vậy ta đi thật đây..."
Giọng nói của Cận Nguyệt lại vang lên lần nữa, khiến Quan Ninh giật nảy mình.
Hắn sững sờ, rồi vội vàng nói: "Không 'thận trọng', không 'trang bức' nữa..."
Nói rồi, hắn vội vàng chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận