Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 382: Ngươi là đem ta xem như Quan Tử An?

Chương 382: Ngươi xem ta là Quan Tử An sao?
Huyền Tâm đứng dậy, mang lại cho người ngoài cảm giác giống như là an ủi không thành công, còn Thái tử Tiêu Chính thì lại bắt đầu khóc.
Hắn đứng nhìn ở bên cạnh, không nhịn được cảm thán.
Thật là biết diễn!
Một đứa bé sao lại có tâm cơ lớn đến như vậy chứ??
Nhị Hoàng tử chính là do hắn hại chết, lẽ nào hắn không sợ sao?
Phải.
Hắn ám chỉ chuyện mình làm, rõ ràng là muốn giết cha, chuyện như vậy cũng dám làm, còn có gì mà hắn sợ?
Giết huynh giết cha!
Cũng chỉ vì hoàng vị, mà khiến một đứa trẻ gần mười ba tuổi biến thành thế này.
Cũng chỉ vì hoàng vị, mà khiến Long Cảnh Đế khó lòng từ bỏ, lại đi theo đuổi cái Trường Sinh hư vô mờ mịt kia...
Long Cảnh Đế vẫn chưa thể chết.
Nếu hắn chết, lý do tạo phản của Quan Ninh sẽ không còn đầy đủ như vậy nữa...
Huyền Tâm ở bên cạnh hắn, lúc này trên mặt hắn dường như mang vẻ gian kế đã thành.
Hắn không phải người của Long Cảnh Đế Tiêu Thành Đạo, cũng không phải người của Thái tử Tiêu Chính, hắn chỉ là một kẻ gây loạn chính sự...
Tang sự của Nhị Hoàng tử Tiêu mông kết thúc vội vàng, dưới sự cố gắng khống chế nên đã không bị truyền ra ngoài, đồng thời cũng nhanh chóng bị mấy chuyện lớn khác che lấp.
Triều đình quyết định điều động tinh nhuệ từ các nhánh quân đội để thành lập Hổ Bí quân, bổ nhiệm Vũ Văn Hùng làm Đại Tướng Quân.
Tại buổi tảo triều, có quan viên đứng đầu vạch tội Hoài Dương Vương Tiêu An, nói hắn thân là Phiên Vương lại ngầm giấu quân đội, lén đúc binh khí... Tội danh là thật.
Long Cảnh Đế nghe xong thì tức giận, hạ lệnh tước bỏ vương vị, xóa bỏ Vương phủ, toàn gia tộc bị giáng làm thứ dân.
Chuyện này khiến nhiều người có chút không hiểu rõ, Hoài Dương Vương vốn đã sớm bị tước chỉ còn hư vị, đây là không chừa lại chút đường sống nào mà!
Tiếp theo, Long Cảnh Đế lại khen ngợi Quan Ninh và Trấn Bắc Quân của hắn, nhiều lần dùng "Phò Mã tốt của trẫm" để hình dung, đồng thời còn nói chờ hắn giành thắng lợi trở về sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Ra vẻ một bộ nhạc phụ tán thưởng con rể, thật đúng là người một nhà.
Sau đó Long Cảnh Đế lại đề xuất, vì Đại Khang đã hòa bình lâu ngày, chiến lực các nhánh quân đội thiếu hụt, nên cần học tập theo Trấn Bắc Quân. Để thay đổi cục diện này, sẽ tổ chức diễn tập xuân hè, các nhánh quân đội sẽ lần lượt đến phương bắc cùng Man Hoang tác chiến để rèn luyện.
Thực ra nhiều người đều đã nhận ra vấn đề này, những năm gần đây Đại Khang nhiều lần đối mặt chiến sự, quân đội tuy đông nhưng không có người dùng được, luôn phải để Trấn Bắc Quân đứng mũi chịu sào.
Một quốc gia không thể chỉ dựa vào một nhánh quân đội, việc nâng cao sức chiến đấu của các nhánh quân đội khác là chuyện cấp bách như lửa sém lông mày.
Mà đến Man Hoang rèn luyện là một lựa chọn tốt...
Đông đảo quần thần đều cảm thấy bệ hạ đã khôi phục sự thánh minh, nhưng một số ít người lại cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Đối với dân chúng bình thường trong thành mà nói, lại càng không có cảm giác gì, chủ yếu là do chiến cục phương bắc thu hút sự chú ý.
Mọi người đều đang chờ đợi kết quả cuộc phản công vào Man Hoang của Quan Ninh sẽ ra sao, thoáng chốc, đã hai tháng trôi qua...
Man Hoang, thành Tháp Khắc.
Là nơi đặt vương đình, cả Chính Man Bộ cùng các bộ lạc phụ thuộc vây quanh nó như chúng tinh củng nguyệt, vì thế nơi đây cũng là nơi an toàn nhất.
Bây giờ thành Tháp Khắc lại hỗn loạn không chịu nổi, vô số người Man tộc đang tranh nhau bỏ trốn, quan lớn vương đình, quý tộc trong thành đã mất đi uy nghiêm ngày xưa, chỉ có thể vội vàng chất chút vật quý giá lên xe bò, thúc ngựa mau chóng chạy trốn.
Dân chúng bình thường càng là như vậy, tán loạn như kiến bò trên chảo nóng...
"Mau chạy đi, Thái Dương Hãn đã nói muốn từ bỏ vương đình, tiếp tục di chuyển lên phía bắc."
"Đại quân Ba Đồ bị tiêu diệt, Tả Hiền Vương Ô Kế tử trận, vương đình đã không có sức chống cự."
"Nghe nói Thái Dương Hãn đích thân đến đàm phán với Trấn Bắc Vương, cũng không biết kết quả thế nào, lỡ như đàm phán không thành thì phải làm sao đây?"
"Di chuyển lên bắc thì có thể đi đâu được nữa, ba Đại Bộ Lạc sớm đã bị hủy rồi."
"Bộ lạc Khắc Liệt cũng đã trỗi dậy từ phía đông, Chính Man Bộ Lạc chúng ta biết phải làm sao?"
Mọi người vừa chạy vừa bàn tán, tâm trạng hoảng sợ bao trùm.
Một tháng trước, Trấn Bắc Quân đã phát động một cuộc vây công vùng xung quanh thành Tháp Khắc, tuy miễn cưỡng chống đỡ được nhưng cũng tổn thất nặng nề. Tiếp theo lại có tin xấu truyền về, ba Đại Bộ Lạc ở Bắc Man bị trọng thương, căn cơ bị hủy, sào huyệt bị phá, con đường rút lui cũng bị chặn đứng.
Mà lúc này thế công của địch nhân cũng ngày càng mãnh liệt, vài ngày trước đại quân Ba Đồ bị phục kích tiêu diệt, tình thế chuyển biến xấu đến cực điểm. Dưới áp lực này, Thái Dương Hãn quyết định đích thân đi tìm Trấn Bắc Vương đàm phán.
Kết quả đàm phán cũng sẽ quyết định tương lai của bọn họ.
Bộ lạc Kim Tùng, nằm ở phía nam thành Tháp Khắc, khoảng cách không quá xa, nơi này đã bị Quan Ninh chiếm đóng, trở thành một doanh trại tạm thời.
Hôm nay nơi này sắp đón một vị khách quan trọng, Quan Ninh đích thân ra nghênh đón, người thấy chính là Thái Dương Hãn của Man Bộ, Bái Bất Hoa.
Hắn chỉ mang theo bốn tùy tùng, tổng cộng năm người.
Xung quanh đều là tướng sĩ Trấn Bắc Quân, nhưng sắc mặt hắn lại không chút biến đổi, khí độ như vậy không phải người thường có thể có.
Hai người quan sát lẫn nhau, Quan Ninh lại nhíu mày, hắn phát hiện Bái Bất Hoa tuy có đặc trưng chung của người Man, nhưng dường như cũng không hoàn toàn là vậy.
"Ngươi không phải người Man thuần túy?"
Quan Ninh buột miệng hỏi, điều này hoàn toàn là cảm nhận ban đầu, hắn vẫn dùng tiếng Trung Nguyên.
"Mẫu thân của ta là người Trung Nguyên."
Bái Bất Hoa nói vậy mà cũng là tiếng Trung Nguyên thuần túy.
Quan Ninh gật đầu, tình huống này thực ra cũng không hiếm gặp, người Man xâm lược cướp phụ nữ về, rồi sau đó liền có loại huyết thống pha tạp này.
Nhưng loại người này địa vị rất thấp kém, nhất là trong tộc Man, vì bị cho là huyết thống không thuần khiết.
Với thân phận như vậy mà ngồi lên được vị trí Đại Hãn, đủ để chứng minh năng lực của hắn.
"Đi."
Quan Ninh mời bọn họ vào một cái lều lớn, hai bên ngồi xuống.
"Trấn Bắc Vương phụ trách các vấn đề về người Man, tin rằng ngươi có quyền quyết định, ta có thể cùng ngươi ký một bản Hiệp Ước Đình Chiến trong vòng mười năm."
Bái Bất Hoa rất thẳng thắn nói ra điều kiện của mình.
"Ngươi xem ta là Quan Tử An sao?"
"Không đúng, còn không bằng Quan Tử An."
Quan Ninh lắc đầu nói: "Quan Tử An thế nhưng đã ký với các ngươi ba mươi năm."
"Lúc đó tình hình khác, chỉ nói hiện tại thôi."
Bái Bất Hoa mở miệng nói: "Ngươi nên rõ ràng, Chính Man Bộ của ta thống nhất Man Hoang lâu như vậy, nội tình sâu dày, tiếp tục đánh nữa không có lợi cho ai cả..."
"Hiệp ước ngưng chiến ta sẽ không ký."
Quan Ninh mở miệng nói: "Thứ này trong mắt ta chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Sao lại không có ý nghĩa?"
"Nếu có ý nghĩa thì chúng ta còn có thể ngồi ở đây sao?"
Câu nói này của Quan Ninh khiến Bái Bất Hoa á khẩu không trả lời được.
"Vậy điều kiện của ngươi là gì? Có thể nói thẳng ra."
"Chính Man Bộ phải bồi thường năm trăm ngàn đầu dê, hai trăm ngàn con trâu, mười vạn thớt chiến mã tinh nhuệ."
Quan Ninh mở miệng nói: "Ngoài ra, ta còn yêu cầu các ngươi dời vương đình đến Bắc Man, đó chính là điều kiện của ta."
"Ngươi đây quả thực là công phu sư tử ngoạm."
Bái Bất Hoa lắc đầu nói: "Xem ra ngươi không hề có chút thành ý nào."
"Đúng vậy, ta vốn không muốn đàm phán, là ngươi tìm đến ta."
Quan Ninh bình tĩnh nói: "Hiện tại ưu thế ở phe ta, dưới tay ta cũng có hơn mười vạn quân mã, thời gian tiếp theo ta chẳng làm gì cả, ta sẽ chỉ đi khắp Man Hoang gây rối quấy phá, xem ngươi có chịu nổi tổn thất không."
"Đáp ứng, ta lập tức rút quân, không đáp ứng thì ngươi có thể đi được rồi."
Quan Ninh mở miệng nói: "Đây là điều kiện cuối cùng của ta, không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận