Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 273: Một người chi công, có thể so với toàn quân

Chương 273: Công của một người, có thể so với toàn quân
Nghe báo cáo tình hình chiến trận, cả đám người sắc mặt đều ngây ra, kinh ngạc và nghi ngờ đến cực điểm!
Đơn giản là không thể tin được!
"Phòng thủ thành trì mà cũng có thể diệt được hơn năm vạn quân địch, chẳng phải chúng ta quá vô dụng rồi sao?"
Có một vị tướng lĩnh vô thức mở miệng.
"Ừ."
Bên cạnh có người phụ họa.
"Quan Ninh này còn chỉ mang theo một ít bộ đội không chính quy, binh lực lại thiếu thốn, nếu như để hắn mang Trấn Bắc Quân, liệu có phản công đánh tới tận quốc đô nước Ngụy không?"
"Có khả năng đó."
Vốn là một câu nói rất khoa trương, vậy mà lại nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.
Một người chi công, có thể so với toàn quân.
Dương Tố bất giác nghĩ đến câu nói này.
Có được công tích này, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Hắn nhìn về phía bản đồ quân sự.
"Địch nhân hiện đang tập trung tại khu vực Tây Pha Để, bọn chúng đã thiếu lương thảo nhiều ngày, sĩ khí sa sút, lần này lại tổn thất nặng nề, binh lực hiện có của chúng ta đã vượt trội hơn bọn chúng. Nếu chiến thuật được thực hiện đúng đắn, đừng nói là đẩy lui chúng về nước, mà tiêu diệt toàn bộ cũng là điều có thể!"
Dương Tố thần tình kích động.
Giữ chân đạo quân Ngụy này tại Đại Khang, đây là chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ lại có cơ hội!
"Đúng vậy!"
Có tướng lĩnh đáp lời: "Nếu bên chúng ta giành được đại thắng, có thể chia quân trợ giúp Nguyên Châu cùng chống đỡ Lương Quân, nguy cơ lần này của Đại Khang có thể được giải quyết!"
Mọi người càng nói càng hưng phấn.
Bởi vì đây không phải là ảo tưởng, mà là thật sự có thể thành hiện thực!
"Trấn Bắc Vương Quan Ninh công tích Vô Song, lấy điểm phá diện, dùng sức một mình ảnh hưởng cả chiến cục, công tích như vậy nhất định phải tâu lên!"
Trong quân đội chính là nơi coi trọng công tích, chỉ cần có công tích thì sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người.
"Thư Ký, ghi chép lại."
Dương Tố lập tức soạn thảo công văn, lại một phong tin chiến thắng nữa được gửi đi.
"Còn một vấn đề nữa."
Phó soái Quản Văn Thông trầm giọng nói: "Hiện giờ Quan Ninh chắc chắn đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của địch quân, nếu chúng lại tăng thêm binh lực, e rằng hắn không thể chống đỡ nổi."
"Không sai, chắc hẳn bây giờ bên Trấn Bắc Vương cũng đã là nỏ mạnh hết đà."
"May mắn là trước đó chúng ta đã phái hai mươi nghìn binh lực đi vòng từ Giang Lực Phủ đến gấp rút tiếp viện, chắc cũng sắp đến nơi rồi."
"Hai vạn người không đủ."
Quản Văn Thông mở miệng nói: "Trước đó chúng ta đã đánh giá sai tình hình, nước Ngụy đã có thêm binh lực tăng viện, áp lực mà bên Quan Ninh phải gánh chịu là quá lớn."
"Đúng vậy!"
Đám người phụ họa theo.
Toàn cục có thể cải thiện được như vậy, là bởi vì Quan Ninh vẫn luôn ở trong tình trạng nguy hiểm, thu hút hỏa lực của địch nhân, nhưng sức chịu đựng thì luôn có giới hạn.
"Chúng ta không thể để công thần phải thất vọng đau khổ, Trấn Bắc Vương kiên trì thủ vững Vĩnh Thành chính là để tạo điều kiện cho chúng ta, đồng thời cũng đang chờ đợi chúng ta."
Quản Văn Thông trầm giọng nói: "Nếu hắn thủ vững đến cuối cùng cho tới khi thành bị phá mà vẫn không đợi được chúng ta, thật sự là... "
Lời hắn chưa nói hết, nhưng mọi người đều rùng mình.
"Không thể, không thể làm như vậy."
Quản Văn Thông quay mặt về phía Dương Tố.
"Mặc dù chúng ta đã phái đi hai mươi nghìn binh lực, nhưng sợ rằng vẫn không đủ, cho nên ta chuẩn bị mang theo toàn bộ kỵ binh, dùng tốc độ nhanh nhất đến Vĩnh Thành hội quân với Trấn Bắc Vương."
"Như vậy chúng ta có thể hình thành thế hai mặt giáp công, giữ chân toàn bộ quân Ngụy tại nơi này."
"Được."
Dương Tố dường như cũng bị thuyết phục.
Hắn trầm giọng nói: "Ngươi lập tức xuất phát, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Trấn Bắc Vương, hắn đã làm đủ nhiều rồi."
"Vâng!"
Quản Văn Thông lập tức điểm binh điểm tướng, tự mình suất lĩnh hai mươi lăm nghìn kỵ binh xuất phát.
Nhìn số lượng người thì dường như không nhiều, nhưng đây chính là kỵ binh, quân Ngụy vào giờ phút này cũng không có nhiều kỵ binh như vậy...
Chiến sự lại đón nhận bước ngoặt mới.
Quan Ninh vẫn đang kiên trì phòng thủ, may mà quân Ngụy không hề điều thêm quân, coi như hữu kinh vô hiểm.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày.
Tin tức do thám cho biết, quân Ngụy lại phái thêm năm mươi nghìn binh lực từ Hương Hóa Phủ đến đây, xem tình thế này là nhất quyết muốn chiếm lại Vĩnh Thành.
Hay nói đúng hơn là quyết muốn tiêu diệt Quan Ninh.
Sự căm hận đối với một mình Quan Ninh đã vượt lên trên tất cả.
Đây chính là một loại tâm lý "Đoàn chiến có thể thua, Teemo phải chết".
Đại quân đột kích!
Vĩnh Thành tứ cố vô thân!
Lại thêm năm mươi nghìn địch quân, phối hợp với quân tiếp viện vốn có, Vĩnh Thành chắc chắn khó mà giữ vững.
Quan Ninh đã tiến hành động viên trước trận chiến, toàn thành quân dân một lòng, quyết tâm phòng thủ đến cùng.
Lúc này muốn phá vây cũng khó có khả năng, bên ngoài thành đều là địch quân, ngoài phòng thủ ra không còn lựa chọn nào khác.
Cũng vào lúc này.
Viện quân cuối cùng cũng đến!
Đây là hai vạn người, bọn họ đi đường vòng qua Giang Lực Phủ, tránh được chủ lực địch quân mà đến.
Tiếp theo đó, Quản Văn Thông cũng suất lĩnh đội kỵ binh quy mô lớn chạy đến.
Tình thế nghịch chuyển, nỗ lực cuối cùng cũng có hồi báo.
Lúc này còn cần phải cố thủ làm gì nữa?
Trực tiếp mở cửa thành nghênh chiến!
Ba phương vây chặt, bên ngoài Vĩnh Thành bùng nổ đại chiến, quân số hai bên cơ bản ngang nhau, sĩ khí đang dâng cao, lại có đội kỵ binh quy mô lớn như vậy, kết quả trận chiến này đương nhiên không cần phải nói.
Quân Ngụy toàn bộ bị tiêu diệt, Phó soái Vu Bành Tổ dưới sự bảo vệ của thân vệ, lại một lần nữa chạy thoát thân.
Trận chiến này giành được đại thắng, tổng cộng tiêu diệt hơn bảy vạn quân Ngụy, quân Ngụy mới tăng viện cũng bị tiêu diệt toàn bộ, Đại Tướng Quân Hàn Miểu tử trận...
Sau trận chiến, bên ngoài thành, thi thể chất đống, máu chảy thành sông.
Bây giờ Quan Ninh đang ở trước thành, đối diện có mấy người đi tới.
"Đại Tướng Quân thủ quân biên cảnh trú tại Hoài Châu, Phó soái của phủ thống soái lâm chiến, Quản Văn Thông, bái kiến Trấn Bắc Vương!"
Quản Văn Thông dẫn đầu một nhóm tướng lĩnh.
"Chư vị theo ta cúi chào!"
Hắn cao giọng hô lớn.
"Quản tướng quân quá lời rồi, không cần như thế."
Quan Ninh vội vàng ngăn cản.
"Công lao của một mình Trấn Bắc Vương có thể sánh với toàn quân, hoàn toàn xứng đáng để chúng ta cúi chào."
Quản Văn Thông kiên trì.
"Bái kiến Trấn Bắc Vương!"
Hắn cùng các tướng lĩnh phía sau mình cúi người, còn toàn bộ binh lính mà bọn họ mang đến giờ phút này đều hướng về phía Quan Ninh mà quỳ một chân xuống.
Tiếng hô đồng thanh vang trời!
Tướng lĩnh khom lưng, binh lính quỳ xuống.
Bọn họ dùng phương thức của riêng mình để bày tỏ sự sùng kính đối với Quan Ninh.
Chính là người trẻ tuổi còn chưa tới tuổi nhược quán này, đã thay đổi cả chiến cục, thậm chí cứu vãn Đại Khang.
Giống như lời Quản Văn Thông đã nói, hắn xứng đáng được như vậy...
Mấy ngày sau, Quan Ninh cùng Quản Văn Thông thương nghị đạt thành nhất trí, suất lĩnh đại quân bắt đầu giáp công quân Ngụy từ hai mặt, chiến cục lại một lần nữa nghênh đón sự đảo ngược, Đại Khang từ thế phòng thủ bị động chuyển sang chủ động tiến công...
Hiện tại, nội bộ Đại Khang cũng không ổn định.
Chiến tranh đã kéo dài nửa năm, từ khi bắt đầu khai chiến liền không có bất kỳ tin tức tốt nào, quân đội cứ liên tục bại lui.
Không ai lạc quan về tiền cảnh, khiến cho Nam Bộ Đại Khang đều bị ảnh hưởng, lưu dân đầy rẫy, đều bắt đầu chạy nạn.
Nơi an toàn nhất đương nhiên là kinh thành, nhưng vì lưu dân từ bên ngoài đổ về tăng nhiều, khiến cho kinh thành cũng rơi vào khủng hoảng...
Mãi cho đến khi tin tức đầu tiên về Trấn Bắc Vương Quan Ninh truyền đến, càng gây nên sự chấn động.
Hắn vừa kế thừa vương vị Trấn Bắc Vương, vốn luôn là tiêu điểm của mọi người.
Các đời Trấn Bắc Vương đều là hạng người anh dũng thiện chiến, vị này lại sẽ có biểu hiện ra sao?
Vậy mà, lại có chuyện ngoài ý muốn.
Vừa vào chiến trường liền gặp mai phục, bị vây sâu trong vòng vây địch, không có tin tức!
Mỗi một từ ngữ đều cho thấy một điểm, hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Xảy ra chuyện là cách nói giảm nhẹ, kỳ thực chính là đã chết.
Cách nói này sao mà quen thuộc, năm ngoái cũng đại khái vào lúc này, Trấn Bắc Vương đương nhiệm Quan Trọng Sơn bị vây ở Man Hoang gặp bất trắc, bây giờ con trai hắn Quan Ninh vừa kế thừa vương vị, liền giẫm lên vết xe đổ... Lẽ nào đây chính là số mệnh?
Nhất thời dân chúng trong kinh thành dấy lên một mảnh bi thương.
Tài năng của Quan Ninh đã được chứng minh, nếu để hắn trưởng thành, chắc chắn có thể trở thành trụ cột của Đại Khang, vậy mà bây giờ lại gặp bất trắc.
Ảnh hưởng tiêu cực do việc này mang lại không ngừng lan rộng, đầu tiên chính là sự bất mãn của dân chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận