Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 513: Vùng vẫy giãy chết, Long Cảnh đường cùng

Đây là thông điệp cuối cùng.
Quan Ninh cảm thấy vị bệ hạ này thật sự chịu đựng giỏi, thân thể của hắn vốn đã cực kém, lại liên tiếp hứng chịu những đả kích cực lớn, đổi lại là người khác dù không chết, sợ cũng sẽ bất tỉnh ngất đi.
Thế nhưng Long Cảnh Đế vẫn đang kiên trì.
Hắn sắp chết, nhưng thời điểm nào chết thì còn chưa chắc.
Chẳng lẽ cứ hao tổn như vậy sao?
Quan Ninh cũng không muốn cứ dây dưa thế này.
Nhưng mà hắn thật sự rất khâm phục Long Cảnh Đế, đúng là rất biết chịu đựng.
Hẳn là do chấp niệm.
Chấp niệm đối với ngôi vị Hoàng đế khiến Long Cảnh Đế dù phải chịu bao nhiêu đả kích cũng không suy sụp, chỉ cần vị trí của hắn không còn, cũng sẽ chống đỡ không nổi nữa...
Quan Ninh lạnh lùng nhìn hắn.
Sắc mặt Long Cảnh Đế biến đổi, hắn gần như dùng giọng nói hèn mọn: "Quan Ninh, ngươi thật sự không thể tha cho trẫm sao?"
"Không thể!"
Quan Ninh đáp lời quả quyết và kiên quyết.
Sắc mặt Long Cảnh Đế gần như vặn vẹo, lập tức hắn cắn răng nói: "Nghĩ ép trẫm thoái vị, muốn cho trẫm tự sát, ngươi đang nằm mơ!"
"Trẫm còn có Hắc Lục Vệ, trẫm còn có Hoàng Thành Ty, trẫm còn có Đốc Vũ Ti, trẫm còn có Đại Nội Thị Vệ, trẫm còn chưa bại!"
Hắn cực kỳ không cam tâm, nói ra những lực lượng mà bản thân còn có thể sử dụng.
"Ra đây!"
Sau rèm trong điện có bốn người đi ra.
Ti thủ Hoàng Thành Ty, Cảnh Lương Bình.
Ti thủ Đốc Vũ Ti, Hoa Tinh Hà.
Còn có một đại hán mặt đen mặc hắc giáp, hắn là thống lĩnh Hắc Lục Vệ.
Cuối cùng là Thái giám tổng quản Phùng Nguyên đi đường run run rẩy rẩy, dưới tay hắn khống chế Đại Nội Thị Vệ.
Đây là toàn bộ lực lượng Nội Đình.
Cũng là tất cả lực lượng hắn có thể vận dụng vào lúc này.
"Có ích không?"
Ánh mắt Quan Ninh tĩnh lặng.
Theo hắn thấy, đây chính là sự giãy dụa cuối cùng của Long Cảnh Đế.
"Bệ hạ, vừa rồi nghe Lương Minh Đạt bẩm báo, là người của Đốc Vũ Ti mở cửa nội thành để quân đội Quan Ninh vào thành, có phải không..."
Lúc này có một vị quan viên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Long Cảnh Đế mới phản ứng lại, vừa rồi đầu óc hắn cũng choáng váng.
"Hoa Tinh Hà, chuyện này là sao? Đốc Vũ Ti của ngươi sao lại có người ngoài thẩm thấu vào được?"
Hắn xưa nay chưa từng hoài nghi Đốc Vũ Ti, đây là ti thự hắn thành lập sớm nhất, lại do hắn trực tiếp khống chế.
Xem ra vẫn là đả kích chưa đủ.
"Mạc Tuyên, vào đi."
Quan Ninh mở miệng, Mạc Tuyên mặc hắc bào của Đốc Vũ Ti đi vào.
"Người mở cửa nội thành chính là nàng."
Mạc Tuyên gỡ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt.
"Mạc Tuyên!"
"Là ngươi..."
Các triều thần cơ bản đều biết Mạc Tuyên, nàng từng là ti thủ Đốc Bộ Ti, là trọng phạm bị bệ hạ đích thân ra lệnh truy nã!
Long Cảnh Đế biết rõ chuyện hắn tàn sát xử nữ vô tội để dùng máu luyện Trường Sinh Đan, chính là do nàng điều tra ra.
"Tại sao nàng có thể trà trộn vào Đốc Vũ Ti?"
Long Cảnh Đế quay sang chất vấn Hoa Tinh Hà.
"Chẳng lẽ ngươi..."
Đầu óc hắn có chút hỗn loạn, giờ phút này mới phản ứng lại.
Cơ cấu tổ chức nội bộ Đốc Vũ Ti cực kỳ nghiêm mật, bất cứ chuyện gì cũng không thể qua mặt được Hoa Tinh Hà, vị ti thủ này, người ngoài không thể nào trà trộn vào được, trừ phi là chính hắn sắp xếp.
Với lại hắn vẫn luôn phụng mệnh truy bắt Mạc Tuyên, mấy tháng trời không có kết quả, cũng là vì hắn cố tình bỏ qua.
"Ngươi..."
Long Cảnh Đế nhìn Hoa Tinh Hà, cắn răng nói: "Ngươi cũng phản bội trẫm?"
Những người xung quanh cũng đều phản ứng kịp, ai nấy đều có vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.
Cảnh Lương Bình ở bên cạnh, tay đã nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Lúc này, Hoa Tinh Hà đột nhiên hành động, hắn từ trên đài cao nhảy xuống, đi đến trước mặt Quan Ninh.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, hắn quỳ một chân xuống trước mặt Quan Ninh.
"Thuộc hạ Hoa Tinh Hà, bái kiến đại nhân!"
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Hoa Tinh Hà là ti thủ Đốc Vũ Ti, vốn phải là tâm phúc tuyệt đối của Long Cảnh Đế, vậy mà giờ phút này lại cúi đầu xưng thần với Quan Ninh!
Chưa từng nghe nói bọn họ có bất kỳ giao thiệp nào, sao lại có thể như vậy?
Long Cảnh Đế trừng lớn mắt, tưởng rằng mình nhìn lầm.
Hắn cũng không biết, Hoa Tinh Hà là người của Thiên Nhất Lâu, càng không biết, Quan Ninh là Thiên Tử của Thiên Nhất Lâu.
"Đứng dậy đi."
Được cho phép, Hoa Tinh Hà mới đứng dậy, đứng sau lưng Quan Ninh.
"Bệ hạ, ta cũng không phản bội ngài, bởi vì từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ là người của ngài."
Lời này của Hoa Tinh Hà quả thực đã đâm một nhát dao đau điếng vào lòng Long Cảnh Đế.
Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc.
"Bệ hạ, từ bỏ đi."
Lúc này, một người không ai ngờ tới đã lên tiếng, chính là Phùng Nguyên.
"Ngươi nói gì? Trẫm sao có thể từ bỏ?"
Long Cảnh Đế cắn răng nói: "Đại Nội Thị Vệ đâu? Bảo bọn họ đến đây hộ giá!"
"Đại Nội Thị Vệ không đến được, lão nô đã sắp xếp bọn họ ở nơi khác rồi."
"Ngươi... có ý gì?"
"Lão nô, muốn thẳng thắn với bệ hạ, lão nô thật có lỗi với bệ hạ, kỳ thực lão nô là người của Tiên Đế Long An Đế."
Phùng Nguyên vừa mở miệng, lại một lần nữa khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Long An Đế, chính là vị Hoàng đế tiền nhiệm, cũng là người bị Long Cảnh Đế đoạt vị, cũng chính là vị Phế Đế đang được nói tới!
"Không thể nào!"
"Điều đó không thể nào!"
Long Cảnh Đế lại thốt ra câu nói kinh điển của mình.
Phùng Nguyên đã ở bên cạnh hắn từ lúc hắn còn là Hoàng tử, đã hơn ba mươi năm.
Luôn hầu hạ bên cạnh, là một trong những người hắn tin tưởng nhất, nhưng đột nhiên lại biến thành người của Phế Đế.
Hắn căn bản không tin.
Không đúng!
Long Cảnh Đế đột nhiên giật mình, hắn nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua.
Phùng Nguyên bảo hắn quyết định xử lý đám người Cao Liêm, mà lúc đó Lưu Ngu cũng có mặt, Lưu Ngu vốn là người của Tiêu Chính, hắn sẽ truyền tin tức này ra ngoài.
Biết trước được thì tất nhiên sẽ có chuẩn bị, cho nên bọn Cao Liêm mới có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Không đúng!
Mục đích của hắn là châm ngòi ly gián, khiến cho cuộc xung đột này bùng nổ?
Long Cảnh Đế đã phản ứng kịp.
"Ngươi... Tại sao lại làm vậy?"
Phùng Nguyên trầm giọng nói: "Bao nhiêu năm qua, lão nô hầu hạ bên cạnh bệ hạ, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ bại lộ nửa phần. Bây giờ lão nô đã già, cũng không sống được bao lâu nữa, cho dù bệ hạ giết lão nô, lão nô cũng cam tâm tình nguyện..."
Giọng nói trầm thấp này khiến tất cả mọi người đều thấy tê dại da đầu.
Quan Ninh cũng có phần chấn kinh.
Nếu bàn về gián điệp đặc công, Phùng Nguyên hoàn toàn xứng đáng là vua đặc công.
Hắn ẩn núp bên cạnh Long Cảnh Đế hơn ba mươi năm, nếu không phải chính hắn nói ra, căn bản không ai biết được...
Trong quá trình này, hắn đã vô hình ảnh hưởng đến rất nhiều quyết định của Long Cảnh Đế, ngay cả cuộc chính biến ép thoái vị hôm nay, cũng có bàn tay của hắn thúc đẩy phía sau!
Thật đáng sợ!
Long Cảnh Đế cũng ngây người!
Thật sự ngây người!
Đổi lại là bất kỳ ai đối mặt với chuyện này, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Một lúc lâu sau, hắn mới hoàn hồn.
"Hoàng huynh, ông ấy đã sớm bắt đầu kiêng dè ta sao?"
"Không sai."
Phùng Nguyên trầm giọng nói: "Tiên Đế đã sớm biết ngài có ý phản nghịch, nhưng ngài ấy vẫn luôn không hạ được quyết tâm xử lý ngài. Kỳ thực ngài ấy có rất nhiều cơ hội, nhưng đều do dự, dần dần bỏ lỡ mới khiến ngài thành công..."
"Ông ấy còn sống không?"
"Ông ấy nhất định còn sống đúng không? Tàn dư của Phế Đế các ngươi vẫn còn thực lực rất lớn, bảo ông ấy ra đây mà xem, Tiêu gia Vương Triều sắp diệt vong rồi!"
Long Cảnh Đế lại quay xuống phía dưới.
"Các ngươi, trong các ngươi chắc chắn có tàn dư của Phế Đế, lẽ nào các ngươi có thể trơ mắt nhìn Quan Ninh cướp đi hoàng vị sao? Cho dù trẫm không làm Hoàng đế, cũng không nên là tên phản tặc hắn, lẽ nào các ngươi không ra tay sao?"
Long Cảnh Đế như phát điên.
Lúc này, ngoài điện có một giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Bởi vì tàn dư Phế Đế trong miệng ngươi, đều đã quy thuận Trấn Bắc Vương."
Mọi người bất giác quay đầu lại, chỉ thấy một bóng hình yểu điệu bước vào đại điện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận