Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 295: Ta chỉ cần 1 cái công đạo

Cảnh tượng vốn đang náo nhiệt, vì một câu nói của Quan Ninh mà trong nháy mắt trở nên yên lặng.
Không muốn bất kỳ phong thưởng nào!
Đây là ý gì?
Tất cả mọi người đều biết rõ thái độ trước đây của Long Cảnh Đế đối với Quan Ninh, tuy rằng chưa từng nói rõ ra, nhưng việc chèn ép thì chưa bao giờ dừng lại.
Bây giờ Quan Ninh lập đại công trở về, địa vị đã khác xưa, là muốn gây chuyện sao?
Ban thưởng cho ngươi cũng không cần.
Đây là muốn cố ý làm bẽ mặt bệ hạ à?
Long Cảnh Đế hơi sững lại, nhưng vẫn giữ nụ cười.
"Ngươi không muốn ban thưởng, vậy ngươi muốn cái gì?"
"Ta chỉ cần một cái công đạo!"
"Công đạo?"
"Công đạo?"
Trong điện lập tức nổi lên một trận xôn xao, không hiểu tại sao Quan Ninh lại nói như vậy?
"Cớ gì nói ra lời ấy?"
Nụ cười của Long Cảnh Đế tắt dần.
Quan Ninh trầm giọng nói: "Bệ hạ hẳn là biết rõ, lúc ta đến tiền tuyến, đã gặp phải địch nhân mai phục, bản thân rơi vào vòng vây của địch, đối mặt hiểm cảnh, thực ra đó không phải là ngoài ý muốn, mà là có người hãm hại!"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Chuyện này rất nhiều người đều biết, cũng có người không rõ.
Dương Tố trong lòng không nén được tiếng thở dài.
Hắn không nghĩ tới Quan Ninh vậy mà lại thật sự nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người.
Trước mặt toàn thể văn võ triều đình đông đủ thế này, yêu cầu một lời giải thích, dù cho là bệ hạ cũng không thể né tránh.
Hắn thật sự có chứng cứ sao?
Không ai chú ý tới, sắc mặt Trịnh Dịch giờ phút này đã trở nên cực kỳ âm trầm.
Không thể nào!
Hắn dù có nghi ngờ đến ta, cũng không thể nào có chứng cứ được...
"Việc này trẫm đã biết rõ, là đại tướng thủ quân biên cảnh Ngạc Thành cấu kết với địch quân để mưu hại, trẫm đã hạ lệnh tru di toàn tộc Ngạc Thành... Sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Long Cảnh Đế nói vậy, khiến những người khác kinh nghi không thôi.
Nhà họ Ngạc ở Đại Khang cũng coi là gia thế hiển hách, trong tộc có nhiều võ tướng, vậy mà lại bị tru di toàn tộc.
Nhưng hắn cấu kết với ngoại địch để hãm hại Quan Ninh, tội trạng như vậy cũng đáng bị như thế.
"Không."
Quan Ninh lắc đầu nói: "Nhưng theo ta được biết, đứng sau việc này hoàn toàn là một người khác, Ngạc Thành kia chẳng qua chỉ là một con tốt thí."
"Ồ?"
Trong điện lại nổi lên một trận xôn xao.
Ngay cả Ngạc Thành cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, vậy người đứng sau là ai?
Quan Ninh cũng không cho người khác có cơ hội xen vào, nói tiếp: "Lúc đó người dẫn bọn ta đến tiền tuyến là ngũ thiên nhân tướng Từ Lâm, khi gặp phải địch quân mai phục, hắn đã trực tiếp bỏ mặc chúng ta mà chạy trốn."
"Sau khi Từ Lâm đến chỗ chủ lực của ta ở Ba Thành, đã bị Việt Quốc công chém đầu. Sau đó ta tìm được những thân vệ đã theo Từ Lâm rút chạy, theo lời khai của các thân vệ, lúc đó Từ Lâm từng nói với họ rằng, việc rút chạy không phải là ý muốn của chính hắn, mà là có người đặc biệt dặn dò hắn làm như vậy..."
Xung quanh lại một mảnh yên lặng.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy cực kỳ chấn động, nghe ý này, Quan Ninh thật sự đã nắm giữ được chứng cứ.
Dương Tố cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đã trực tiếp giết Từ Lâm, khiến hắn không có cơ hội nói gì, nhưng những thân vệ theo Từ Lâm đến Ba Thành thì lại không bị giết.
Quản Văn Thông suốt ngày ở cùng Quan Ninh, tìm ra mấy người này dễ như trở bàn tay, liền có thể tra khảo ra được...
Long Cảnh Đế hỏi: "Không phải Ngạc Thành sai khiến Từ Lâm à?"
"Không phải."
Quan Ninh mở miệng nói: "Từ Lâm vốn là tam thiên nhân tướng, cũng không thuộc biên chế quân coi giữ biên cảnh. Lúc lâm chiến, hắn được phong làm ngũ thiên nhân tướng thống lĩnh tân binh, hắn và Ngạc Thành vốn không quen biết."
Đến lúc này, một số người đã đại khái đoán được Quan Ninh muốn nói đến ai.
"Người có thể trực tiếp ra lệnh cho Từ Lâm, chỉ có một người."
Quan Ninh trầm giọng nói: "Chính là Phái Quốc công Trịnh Dịch!"
Một câu nói kinh người!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Trịnh Dịch, không ngờ rằng người cuối cùng bị lôi ra lại là vị này...
Phái Quốc công Trịnh Dịch là quý tộc chính thống, đồng thời nắm giữ thực quyền, trong bảng xếp hạng nội các, chỉ đứng sau Thứ phụ Tiết Hoài Nhân.
Chuyện này quá làm người ta chấn kinh.
"Nói càn!"
Ngay lúc này, Trịnh Dịch đứng dậy bước ra.
"Giữa ngươi và ta đúng là có khoảng cách, nhưng đó chẳng qua chỉ là Chính Kiến không hợp. Ta không ngờ ngươi lại điên rồ đến mức này, nhân cơ hội lập công, chỉ dựa vào vài câu nói mơ hồ, mà vu khống ta như vậy, kỳ tâm khả tru!"
"Quan Ninh, loại chuyện này không có chứng cứ xác thực thì không thể nói bừa được."
Giọng Long Cảnh Đế trầm xuống.
"Phái Quốc công là trọng thần của triều đình ta, chuyện cấu kết với ngoại địch như vậy, sao hắn có thể làm được?"
"Đúng vậy, sao hắn có thể làm được?"
Quan Ninh mở miệng nói: "Nhưng hắn thật sự đã làm!"
"Chắc hẳn các vị đều rất quen thuộc với cái tên Tống Thừa, hắn từng là sứ giả đến Thượng Kinh, trong chiến tranh lần này hắn là đốc quân của Ngụy quốc."
Quan Ninh mở miệng nói: "Tống Thừa đã bị ta tiêu diệt, Vĩnh Thành mà hắn chiếm giữ đã bị ta công hạ. Bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy, để lại rất nhiều văn thư cơ mật, ta đã phát hiện một phong thư trong số đó!"
Nói rồi, hắn lấy từ trong ống tay áo ra.
"Phong thư này chính là do Phái Quốc công viết cho Tống Thừa, trong đó viết rất rõ ràng, đây chính là chứng cứ."
Quan Ninh quay sang Trịnh Dịch.
"Trịnh đại nhân, giấy trắng mực đen ghi rõ như vậy, ngươi còn muốn phủ nhận sao?"
"Ta... Điều đó không thể nào."
Sắc mặt Trịnh Dịch trong nháy mắt trở nên hơi tái nhợt.
Quan Ninh nói tiếp: "Sáu năm trước ngươi làm sứ giả sang thăm Ngụy quốc, lúc đó ngươi đã quen biết Tống Thừa. Năm ngoái Tống Thừa đến Đại Khang ta, còn mang tặng ngươi lễ vật quý giá, có đúng không?"
"Các ngươi vẫn luôn có quan hệ cá nhân, hơn nữa còn rất mật thiết. Ngạc Thành chỉ là một đại tướng, hắn căn bản không có khả năng tiếp xúc được với Tống Thừa, đây chính là do ngươi sai bảo!"
Quan Ninh vừa nói vừa tiến lại gần hắn.
"Mấy năm trước ngươi đã muốn đề bạt Ngạc Thành làm đại tướng, sau đó phụ thân ta lấy lý do hắn tư lịch công trạng không đủ nên đã gạt đi, chính là ngươi đã cưỡng ép đề bạt hắn lên, cho nên hắn mới trung thành với ngươi, ta nói có đúng không?"
Dưới sự ép hỏi dồn dập này, Trịnh Dịch liên tục lùi lại.
"Ngươi không phải muốn phản bác sao? Ngươi nói đi chứ!"
Quan Ninh càng thêm chắc chắn với phỏng đoán trong lòng, nói tiếp: "Ngạc Thành đã bị bắt về, chỉ cần thẩm vấn nghiêm ngặt, hắn tuyệt đối sẽ khai ra. Nhiều chứng cứ như vậy bày ra trước mắt, ngươi còn muốn phủ nhận sao?"
Trịnh Dịch như bị hỏi đến ngây người, ấp úng không biết phản bác thế nào.
Đến lúc này, mọi người đại khái cũng có thể xác định, Trịnh Dịch chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Lúc đầu hắn còn một mực phản bác, nhưng khi Quan Ninh đưa lá thư này ra, hắn lại như hoàn toàn ngớ người.
Chẳng lẽ thật sự là hắn!
Nếu thật sự là như vậy, đây sẽ là đại sự chấn động cả Triều Đình.
"Chư vị, xem phản ứng của Trịnh đại nhân chắc hẳn đã có thể hiểu rõ, chuyện này chính là do hắn làm."
Quan Ninh đi đến trước mặt Trịnh Dịch, cầm phong thư hỏi: "Có muốn ta đem phong thư này cho mọi người chuyền tay đọc, để đại gia xem xem ngươi đã cấu kết với ngoại địch như thế nào, hãm hại ta, Trấn Bắc Vương của Đại Khang này không?"
Phong thư ở ngay trước mặt Trịnh Dịch, sắc mặt hắn biến đổi không ngừng.
Đột nhiên hắn giật lấy phong thư, dùng tốc độ cực nhanh xé nó thành mảnh vụn.
"Không biết tìm đâu ra một phong thư mà dám vu khống Bản Quốc công..."
Sắc mặt Trịnh Dịch dữ tợn.
Hắn quả thực đã viết thư cho Tống Thừa, lẽ ra loại thư này không thể nào còn được giữ lại, nhưng hắn cũng không chắc chắn.
Đã bị đưa ra ngoài ánh sáng, chỉ cần xé nát phong thư này, không còn chứng cứ xác thực, vậy thì vẫn còn chỗ xoay xở.
Giờ phút này không còn biện pháp nào khác.
Phản ứng này của hắn khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Nhưng hắn không quan tâm, cứ thế xé nát thư vụn rơi vãi đầy đất. Chờ xé xong hắn mới phát hiện, mình chỉ xé phong thư, nói cách khác bên trong không hề có thư.
"Ngươi..."
Sắc mặt Trịnh Dịch lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn lúc này mới nhận ra, mình đã bị lừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận