Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 363: Quan Ninh Thiết Kỵ

Chương 363: Quan Ninh thiết Kỵ
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Quan Ninh, nhất là những tù binh Man tộc vừa khó khăn lắm mới sống sót.
Chỉ có trải qua sinh tử mới có thể càng thêm trân quý mạng sống.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Bọn họ cũng sẽ chính thức trở thành thuộc hạ dưới trướng của vị Trấn Bắc Vương này.
Có thái độ gì không?
Căn bản là không có, đã bị tra tấn đến ngoan ngoãn rồi.
Con người chính là có loại tâm lý kỳ quái này, ngươi càng lợi hại, hắn càng biết sợ, vả lại bọn họ đã không còn đường lui.
Có thể nhận được phiên hiệu chính thức, điều này cho thấy sự coi trọng đối với bọn hắn, cho nên cũng khá mong đợi...
Lúc này Quan Ninh lớn tiếng nói: "Lấy tên của ta ban cho các ngươi phiên hiệu, từ nay về sau các ngươi chính là Quan Ninh thiết Kỵ!"
"Quan Ninh thiết Kỵ?"
Một đám tướng sĩ Trấn Bắc Quân cũng kinh ngạc nghi ngờ không thôi, vạn lần không ngờ tới Quan Ninh lại ban thưởng phiên hiệu này.
Giống như hắn đã nói, đây tuyệt đối là vinh dự to lớn!
Từ nay về sau đội quân này sẽ gắn liền với tên của hắn, điều này cũng không có gì, quan trọng là đây là đội quân tạo thành từ người Man tộc, tất nhiên sẽ mang đến tranh luận cực lớn.
Quan Ninh đặt phiên hiệu như vậy, là tự mình đứng ra bảo đảm cho bọn họ!
Người Man tộc đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, có phiên hiệu này, liền thể hiện bọn họ là lực lượng dòng chính tuyệt đối của Quan Ninh, khiến bọn hắn không còn lo lắng về sau.
Sẽ không lo lắng về các vấn đề như bị kỳ thị, bị xa lánh.
Bọn họ kích động!
Trong tộc Man, việc đặt tên quân đội thường là lấy tên bộ lạc, chỉ có lập được chiến công đặc thù đồng thời cực kỳ được tán thưởng mới được người có địa vị cao lấy tên mình đặt cho.
Tư Ma cũng có binh sĩ trực thuộc như vậy, nhưng đều đã bị giết sạch sẽ.
Ngoại tộc có thể hưởng vinh dự đặc biệt thế này, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt, oán niệm bọn họ vốn có đối với Quan Ninh cũng biến mất sạch sẽ, có thể duy trì lòng trung thành tuyệt đối!
Nỗi lo lắng cuối cùng của bọn họ đã tan biến!
Tất cả mọi người quỳ xuống trước mặt Quan Ninh, tuyên thệ thuần phục!
"Hy vọng các ngươi không phụ sự kỳ vọng cao của bổn vương đối với các ngươi, ý chí của bổn vương chính là phương hướng chiến đấu của các ngươi!"
Ngay hôm nay, một trong những đội quân mạnh nhất trên đại lục, Quan Ninh thiết Kỵ, đã được thành lập!
Quan Ninh đặt phiên hiệu này có nhiều tầng ẩn ý, thực ra trong lịch sử Trung Quốc cũng có một đội quân như thế, do tướng lĩnh Minh triều là Tổ Đại Thọ thành lập, thành hình dưới thời Viên Sùng Hoán, hơn nữa là được tạo thành từ người ngoại tộc.
Chi đội quân này sau đó bị mọi người gọi là Quan Ninh thiết Kỵ, là đội quân tinh nhuệ nhất cuối thời Minh, có thể chính diện giao tranh với quân Bát Kỳ.
Quan Ninh hy vọng đội quân này cũng có thể đạt tới trình độ như vậy...
Hiện tại quân đội đã thành lập, còn thiếu một vị tướng lĩnh.
Quan Ninh nhìn về phía người đang quỳ sát dưới chân mình.
"Báo tên của ngươi lên."
Người Man tộc này ngẩng đầu.
"Ta tên là A Sử Na Tư Nặc."
A Sử Na là tên gia tộc, Tư Nặc là tên thật của hắn.
Thân phận người này quả nhiên không bình thường, trước trận chiến Quan Ninh đã chú ý tới, lúc đó vì tranh giành danh ngạch xuất chiến, đông đảo người Man tộc đã náo loạn thành một đoàn.
Chính là hắn ra mặt chọn lựa ra người, đồng thời những người kia cũng đều nghe lời hắn.
A Sử Na là một đại tộc trong tộc Man, tương đương với quý tộc Đại Khang, con cháu dòng chính đều khá cao quý.
Quan Ninh lại hỏi: "Tư Ma là gì của ngươi?"
"Ta là em ruột của Tư Ma."
Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nói cách khác hắn là em ruột của Tư Ma.
Khó trách những người Man tộc này lại nghe lời hắn, có thân phận như vậy làm sao có thể không nghe?
Lòng Tư Nặc run rẩy, ở trong tộc Man có thân phận này là cực kỳ tốt, nhưng hiện tại lại chính là tai họa ngầm.
Hắn là em trai của Tư Ma, Trấn Bắc Vương còn tín nhiệm hắn sao?
"Đại nhân, ta đã lựa chọn thần phục thì sẽ không phản bội, trong mắt ta ngài là tồn tại mạnh nhất, ta sẽ trung thành với ngài suốt đời suốt kiếp!"
Hắn vội mở miệng.
"Sau này ngươi chính là thống lĩnh của chi Quan Ninh thiết Kỵ này."
Lời nói của Quan Ninh khiến hắn tưởng rằng mình nghe lầm, biết rõ ràng thân phận của hắn mà còn để hắn làm thống lĩnh Quan Ninh thiết Kỵ?
"Hy vọng ngươi đừng làm bổn vương thất vọng."
"Vâng!"
Tâm trạng Tư Nặc phức tạp, không thể không nói cảm giác được tín nhiệm thế này thật sự rất tốt.
Thực ra quan hệ giữa hắn và gia tộc cũng không hòa hợp như vậy, với người anh trai Tư Ma này cũng không tốt đẹp gì.
Hắn tự nhận là không kém gì Tư Ma, nhưng gia tộc lại nâng đỡ Tư Ma...
Tư Nặc biết rõ, hắn phải nói lời tạm biệt với quá khứ.
Trước tiên hắn là thống lĩnh Quan Ninh thiết Kỵ, sau đó mới là người Man tộc...
"Hiện tại bổn vương có một nhiệm vụ giao cho ngươi!"
"Xin ngài phân phó."
Quan Ninh mở miệng nói: "Tư Ma suất lĩnh bảy mươi ngàn đại quân tiến công, chắc hẳn vùng đất hắn chiếm lĩnh đã trống rỗng rồi phải không?"
"Vâng."
Tư Nặc giải thích nói: "Lần này xuất chinh, Tư Ma xác thực đã mang đi tất cả chiến sĩ, chỉ để lại khoảng hai ngàn người."
"Vốn dĩ không vội tiến công, mệnh lệnh của Thái Dương Hãn là muốn chỉnh đốn tốt vùng đất đã chiếm lĩnh, chờ hắn đến rồi mới phát động tiến công, nhưng Tư Ma lại không chờ được..."
Quan Ninh trong lòng biết phán đoán của mình là chính xác, mới có thể có được chiến quả như vậy.
Suy nghĩ thoáng qua.
Quan Ninh mở miệng nói: "Bổn vương hiện tại ra lệnh cho các ngươi trở về vùng đất bị chiếm đóng, ngụy trang thành bại binh rút lui để phát động đột kích. Hiện tại tin tức Tư Ma chiến bại còn chưa truyền về, lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch này, chắc hẳn người ở lại giữ thành sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì, như vậy có thể dễ dàng đoạt lại đất đã mất..."
Tư Nặc nghe vậy, không khỏi cảm thán.
Kế sách này thực sự hoàn mỹ.
Những người này ai cũng mang thương tích, ngụy trang thành bại binh rút lui sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Vòng này nối tiếp vòng kia, xem ra bọn họ thua không oan.
Điều khiến hắn kinh ngạc nghi ngờ là nhiệm vụ như thế này cũng dám giao cho bọn hắn, chẳng lẽ không sợ bọn họ trở về rồi không quay lại nữa sao?
Quan Ninh biết rõ suy nghĩ của hắn.
"Dùng người không nghi, nghi người không dùng, đó là tác phong trước sau như một của bổn vương. Đây là nhiệm vụ thứ nhất bổn vương giao cho các ngươi, xử lý cho tốt đẹp một chút, đừng phụ kỳ vọng của bổn vương!"
"Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng."
Tư Nặc kiên định đáp lại.
Rất nhanh, Quan Ninh cũng cho người dắt ngựa tới, đem vũ khí phân phát cho bọn họ.
Lại dặn dò một phen, Tư Nặc liền dẫn người rời đi.
Chỉ có điều, đội kỵ binh Man tộc này đã không còn thuần túy là Man tộc nữa, bọn họ là Quan Ninh thiết Kỵ!
"Vương gia, ngài cứ yên tâm để bọn hắn rời đi như vậy sao? Vạn nhất không trở lại thì sao?"
Bàng Thanh Vân và những người khác ngạc nhiên hỏi.
Đây không phải là thả hổ về rừng sao?
"Sẽ không, bọn họ sẽ chỉ càng hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ hơn mà thôi."
Quan Ninh thản nhiên nói: "Ta vừa uy hiếp bọn hắn, lại vừa cho bọn hắn sự tín nhiệm, bọn họ sẽ không chạy."
"Truyền lệnh toàn quân chỉnh đốn, hai ngày sau tiến quân về phía bắc, thu hồi đất đã mất."
"Vâng."
"Thống kê thương vong quân ta đã có chưa?"
"Đã thống kê xong."
Bàng Thanh Vân trầm giọng nói: "Kỵ binh An Bắc Quân thương vong hơn bảy ngàn người, Trấn Bắc Quân của chúng ta cũng xấp xỉ."
Quan Ninh thở sâu.
Dù đã sử dụng mưu kế, vẫn có thương vong như vậy, nhưng so với đại quân Man tộc, đây đã là một trận đại thắng hiếm có.
Bảy mươi ngàn đại quân Man tộc này cũng là chủ lực của bọn hắn, bọn họ sẽ càng đau lòng hơn.
Chiến tranh sẽ còn tiếp diễn, muốn tác chiến mà không tổn thất gì là không thể nào.
Xem ra nhất định phải thực thi sách lược Man Nhân Chế Man xuống dưới...
"Lý Phúc đâu?"
"Mạt tướng có mặt."
Nghe thấy gọi tên, Lý Phúc vội vàng chạy tới.
"Chiến trường đã quét dọn xong chưa?"
"Cũng gần xong rồi ạ."
"Quét dọn xong chiến trường, bàn giao xong xuôi, các ngươi có thể rời đi."
Lý Phúc sắc mặt do dự nói: "Ta có thể hay không không đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận