Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 16: Thế Tử, ngài không sợ bị đánh chết sao

Chiếc hộp gỗ đặt trên bàn được mở ra, những người xung quanh đều rướn cổ nhìn vào, chỉ thấy 2 cái chuông nhỏ tinh xảo bày bên trong.
"Đây là chuông Phật trước Phật đường Hàn Sơn Tự!"
Trịnh Nhàn là người đầu tiên lên tiếng.
"Chuông này mỗi ngày hấp thụ Phật âm, tích tụ Phật khí, vô cùng trân quý. Gia phụ ta từng quyên góp cho Hàn Sơn Tự một lượng vàng ròng mới xin được một chiếc, vậy mà đây lại có đến hai cái!"
"Đúng là chuông Phật Hàn Sơn Tự, trên đó còn có hình khắc."
Lại có một người nói theo, không ngừng cảm thán, đúng là đại thủ bút.
Đương kim Thánh Thượng xem nhẹ Đạo giáo, trọng Phật giáo, lại càng đích thân đến Hàn Sơn Tự, tự mình gọi Hàn Sơn Tự là Quốc Tự.
Điều này đã nâng địa vị của Hàn Sơn Tự lên rất cao, khiến nơi đây được người đời tung hô săn đón.
Trịnh Nhàn lại định nói gì đó, nhưng đột nhiên khựng lại.
Tặng chuông?
Tống chung?
Hắn đột nhiên phản ứng kịp, đây chính là phép chơi chữ đồng âm!
Hôm nay thật sự có quá nhiều kiểu chơi chữ đồng âm này.
Hắn quay đầu nhìn những người khác, tất cả đều im lặng không nói, mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Quan Ninh.
Khung cảnh vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc!
Hiển nhiên không ai là kẻ ngốc, đều hiểu đây là ý gì.
Thế nào gọi là tống chung? Là chỉ việc lo liệu tang sự.
Lời ám chỉ này quả thật quá độc ác! Món quà này cũng quá hung ác!
Chuông chỉ có thể tự mình cầu xin mà có, chứ không thể đem tặng, đây là điều kiêng kỵ mà ai cũng hiểu.
Vị Thế tử này quả thực là to gan lớn mật, không ai sánh bằng!
Cho nên, ánh mắt bọn họ mới phức tạp như vậy.
Một luồng oán khí cực lớn ập tới, Quan Ninh cảm nhận được vô cùng mãnh liệt.
Luồng oán khí này tới từ Đặng Minh Chí, dưới sự gia trì của luồng oán khí này, Quan Ninh cảm giác bản thân rõ ràng mạnh mẽ hơn.
Bởi vì luồng oán khí này quá nặng!
Tiếp theo, lại là một luồng oán khí khác, lần này bắt nguồn từ Đặng Khâu!
Cho dù là tâm tính của hắn, giờ phút này cũng khó mà nhịn được nữa.
Tặng chuông, tống chung.
Đây là đang nguyền rủa hắn chết!
Hai mắt Đặng Minh Chí đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, đây là biểu hiện của cơn tức giận tột cùng...
"Quan Ninh, ngươi..."
Hắn nghiến răng thốt ra mấy chữ, còn định nói gì đó, nhưng lại trực tiếp ngất đi, ngã lăn ra đất...
"Cái này..."
Quan Ninh ngạc nhiên, có đến nỗi tức giận như vậy sao?
Kỳ thực vẫn là vấn đề cũ, bình thường mà nói thì tuyệt sẽ không đến mức này.
Nhưng, tức giận quá hại thân. Ở chỗ Quan Ninh, việc này lại càng nghiêm trọng. Hắn vốn dĩ trước đó đã liên tục tức giận tột cùng vì Quan Ninh, oán khí tích tụ này đều bị Quan Ninh hấp thu, nên mới ngất đi.
"Minh Chí?"
"Đặng công tử?"
"Thiếu gia."
Việc Đặng Minh Chí đột nhiên ngất đi đã phá vỡ sự yên tĩnh, những người xung quanh lập tức kinh hoảng.
"Mau đi gọi lang trung."
"Nhanh lên."
Bữa tiệc đang vui vẻ bỗng trở nên hỗn loạn. Đặng phủ vốn có nuôi sẵn lang trung, chỉ lát sau đã có một vị lão giả chạy tới.
"Minh Chí không sao chứ?"
"Sao rồi?"
Đặng Khâu cũng lo lắng không thôi, Đặng Minh Chí là con trai trưởng và cũng là đứa con trai mà hắn coi trọng nhất.
"Thiếu gia đây là do tức giận công tâm, nhất thời khí huyết tắc nghẽn mà ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi."
Lang trung nói vậy, khiến những người khác kinh ngạc không thôi.
Bị tức đến ngất sao? Vậy mà lại tức đến ngất đi.
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào người Quan Ninh, vậy mà hắn lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn...
Gia hỏa này! Thật độc ác!
"Đỡ Minh Chí về phòng nghỉ ngơi."
Đặng Khâu bảo hạ nhân đưa Đặng Minh Chí đi, sau đó hít sâu một hơi rồi quay mặt về phía Quan Ninh, vẻ tức giận trong mắt không hề che giấu, nhìn thẳng vào hắn.
Hiển nhiên trong tình huống này, vị Binh Bộ Tả Thị Lang vốn nổi tiếng tính cách ôn hòa này cũng khó mà che giấu sự tức giận trong lòng!
Thế nhưng, Quan Ninh lại cười nói: "Không biết Đặng đại nhân có hài lòng với món quà này không?"
Trên mặt mọi người lập tức tràn ngập vẻ khó tin.
Ngươi lại có thể hỏi ra lời như vậy sao?
Ngay cả tùy tùng hộ vệ đi theo Quan Ninh cũng kinh ngạc tới cực điểm.
Thế tử, ngươi không sợ bị đánh chết sao?
Hắn lặng lẽ dịch chuyển một bước, vào tư thế bảo vệ.
Hắn thật sự sợ Thế tử bị đánh.
"Đây chính là chuông Phật cầu được ở Hàn Sơn Tự, hàng thật giá thật, già trẻ không lừa."
Quan Ninh nói tiếp: "Nghe nói chuông này treo trong nhà khá linh nghiệm, Đặng đại nhân có thể treo ở phòng ngủ, biết đâu còn có thể thăng chức."
Ánh mắt những người xung quanh lại sững sờ.
Tặng chuông, tức là có ý tống chung.
Ngươi nói linh nghiệm, là có ý bảo chết sớm sao?
Ngươi vậy mà vẫn còn tiếp tục nói như vậy?
Bọn họ đều kinh hãi tột độ.
Thế nào gọi là vô pháp vô thiên, cuối cùng bọn họ cũng được chứng kiến.
Quan Ninh lại nói tiếp: "Vì sao ta lại chuẩn bị 2 cái chuông Phật ư??"
"Thứ nhất là tặng cho Đặng đại nhân ngài, chúc mừng ngài thăng chức. Thứ hai là tặng cho hảo hữu chí giao của ta, Minh Viễn..."
"Ngày mai hắn phải rời kinh thành, bị lưu đày đến Phệ Châu, đường sá xa xôi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?"
Quan Ninh nói giọng chân thành: "Với lại, hoàn cảnh ở Phệ Châu khắc nghiệt, điều kiện gian khổ, ba năm ở đó còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì."
"Ai, ta thật sự rất lo lắng a!"
Vẻ mặt Quan Ninh tràn ngập lo lắng, người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng hắn và Đặng Minh Viễn có tình bạn sâu đậm đến mức nào, rất dễ bị lừa gạt.
Nhưng bọn họ đều biết, những lời Quan Ninh nói đều là mỉa mai, thậm chí tràn ngập ẩn ý.
Nào là đường sá xa xôi, vạn nhất xảy ra chuyện gì?
Nào là hoàn cảnh khắc nghiệt, điều kiện gian khổ?
Không chỗ nào không phải là nguyền rủa chết chóc!
Đây mới thật sự là hung ác!
"Hy vọng chiếc chuông này có thể bầu bạn bên cạnh Minh Viễn, cũng là thể hiện tấm lòng của ta, Đặng đại nhân nhất định phải chuyển nó cho hắn nhé..."
"Đủ rồi!"
Đặng Khâu trực tiếp quát lớn.
Hắn cũng không nhịn được nữa, từng câu từng chữ này quá xoáy vào tim gan, đến con trai hắn Đặng Minh Chí còn bị tức đến hôn mê, vậy mà Quan Ninh vẫn còn tiếp tục nói những lời như vậy.
"Sao thế?"
Quan Ninh giả vờ ngạc nhiên nói: "Món quà này ngài không thích sao?"
"Ai nha, thế thì phiền phức rồi, ta lại cứ tưởng ngài sẽ thích. Nhưng quà đã tặng rồi, ta lấy về thì không thích hợp."
"Hay là ngài vứt nó đi?"
"Cũng không phù hợp lắm."
Quan Ninh tự lẩm bẩm.
"Đây chính là chuông Phật Hàn Sơn Tự, nếu vứt đi chính là bất kính với Phật Tổ, không tôn trọng Phật pháp. Người bình thường thì cũng thôi, nhưng với thân phận của ngài, e rằng sẽ chịu chút ảnh hưởng..."
Quan Ninh lại nói: "Hay là ngài cứ miễn cưỡng nhận lấy nhé?"
Những người xung quanh lại một lần nữa kinh ngạc tột độ.
Chiêu này quả là đủ hung ác.
Bởi vì Quan Ninh nói không sai, chuông Phật không phải vật tầm thường, nếu tùy tiện vứt bỏ, chuyện mà lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ nhận phải chỉ trích, sợ rằng tăng nhân của Hàn Sơn Tự cũng có thể trực tiếp tìm tới cửa.
Mấu chốt là hiện tại Thánh thượng đang trọng Phật giáo, Phật giáo lại đang hưng thịnh.
Tuy không ai bắt ngươi phải tin Phật, nhưng ngươi cũng không thể tỏ ra bất kính.
Điều này thật khó xử.
Dù ngươi có không thích thế nào đi nữa, cũng nhất định phải đối đãi tử tế, treo nó ở trên cao.
Như vậy, mỗi ngày ngươi sẽ nhớ tới chuyện hôm nay.
Rằng đây là chuông Quan Ninh tặng cho ngươi.
Thật là buồn nôn, buồn nôn cùng cực!
"Ngươi..."
Đặng Khâu tức giận vô cùng, đây là một tử cục, ngay cả hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Hắn chắc chắn phải nhận lấy.
Oán khí từng đợt ập đến, Quan Ninh không khỏi nảy ra ý nghĩ độc địa, lão cẩu này lát nữa đừng có mà cũng tức đến ngất đi, vậy thì thật náo nhiệt.
Trên thực tế, sắc mặt Đặng Khâu giờ phút này cũng hơi tái đi.
"Quan Thế tử, quá đáng lắm rồi."
Lúc này, Binh Bộ Thượng thư Từ Trường Anh lên tiếng.
Giọng hắn bình thản, nhưng lại ẩn chứa một luồng sức mạnh đặc thù, tạo thành một luồng khí thế vô hình ép về phía Quan Ninh.
Quan Ninh cảm nhận được loại cảm giác áp bức này.
Trong lòng hắn biết rõ, đây là do thân thể hắn đã mạnh lên rồi, nếu là trước kia, chỉ sợ mấy chữ này thôi cũng đủ khiến hắn ngã quỵ trên đất.
Gia hỏa này, không phải người bình thường.
Phải.
Người có thể ngồi lên vị trí Binh Bộ Thượng thư, sao có thể là người bình thường được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận