Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 535: Như thế nào phong thưởng?

Chương 535: Phong thưởng như thế nào?
Tiết Hoài Nhân đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe thấy lời này liền sững người, lập tức quay lại khom người đáp: "Vâng!"
Việc hắn vừa định nhắc đến chính là chuyện này.
Tiết Giao tạm thời không bàn tới, nhưng Tiết Phương dù sao cũng đã cùng Quan Ninh có tiếp xúc da thịt, thế nào cũng nên có một danh phận chứ?
Vị trí Hoàng hậu chắc chắn không dám mơ tưởng, nhưng xem ra bây giờ được phong Quý phi thì vẫn không có vấn đề gì.
Hậu cung lấy Hoàng hậu làm đầu, kế đến là Hoàng quý phi, tương đương với phó hậu, vì thế chỉ có một người được sắc phong.
Hoàng quý phi tất nhiên sẽ là Trường Nhạc công chúa.
Dưới nữa thì có hai vị trí Quý phi, nếu cả hai cháu gái của ta đều có thể được phong Quý phi thì cũng xem như tốt rồi.
Dù sao hai người cũng mạnh hơn một người.
Tiết Gia coi như vững vàng rồi!
Có công lao Tòng Long Chi công, lại có cả hai đứa cháu gái ở bên giường thị tẩm thổi gió bên tai, đây cũng là sự bảo đảm rất lớn.
Còn về cái chết của cháu trai Tiết Kiến Trung, đã là chuyện quá khứ rồi.
Khi thân phận đã thay đổi, những chuyện này đều không còn quan trọng nữa.
Hoàng thất Tông thân trước kia đều phải chết sạch, không biết bao nhiêu quý tộc bị tịch biên gia sản diệt tộc, bao nhiêu quan viên bị cách chức vì thay đổi triều đại, vậy mà Tiết Gia hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn có thể tiến thêm một bậc, đây chẳng phải là may mắn lắm sao?
"Tiết Khánh cũng mới hơn bốn mươi tuổi thôi nhỉ, cố gắng thêm chút nữa, có lẽ vẫn có thể sinh được con trai, chuyện già mới có con cũng không phải là không có."
Quan Ninh lại mở miệng nói: "Đứa con trai này nếu được sinh ra, bổn vương sẽ đích thân đến tặng quà mừng."
Nghe thấy lời này, hốc mắt Tiết Hoài Nhân hơi ươn ướt, tâm trạng vốn đã bình lặng của hắn lại lần nữa nổi sóng.
Với thân phận của Quan Ninh ngày hôm nay mà có thể nói ra những lời như vậy, đã là ân điển lớn lao rồi.
Thật có lòng.
Một câu nói ấy đã thu phục được Tiết Hoài Nhân, còn hữu hiệu hơn bất kỳ quan tước nào.
"Khấu tạ chủ thượng."
Tiết Hoài Nhân quỳ xuống dập đầu, rồi đứng dậy rời đi.
Quan Ninh lắc đầu. Hắn biết rõ chuyện này trước sau vẫn là một khúc mắc, mà đã là nút thắt thì phải mở ra.
Hắn là một người trọng tình nghĩa.
Bên này, Tiết Hoài Nhân bước đi nhẹ nhàng, nét mặt tươi cười đi ra ngoài, vừa hay đi đối diện với Công Lương Vũ đang tiến tới.
"Tiết đại nhân có chuyện gì vui mà cười tươi thế?"
"Công Lương đại nhân."
Tiết Hoài Nhân không dám thất lễ, hắn biết rõ dưới trướng Quan Ninh, mãnh tướng thì nhiều như mây, nhưng văn thần lại cực ít, mà Công Lương Vũ chính là một trong số ít đó.
Số mệnh của con người thật khó mà nói trước được điều gì.
Công Lương Vũ này, hắn cũng từng nghe danh tiếng, trước kia cũng là người có Văn Danh lớn, viết văn rất hay, lẽ ra phải đỗ đạt, vào triều làm quan.
Chỉ vì trong văn chương có viết những điều không hay về Long Cảnh Đế, thực ra cũng không phải viết trực tiếp mà chỉ là ngầm ý, nhưng sau chuyện đó, không ai dám dùng hắn nữa.
Mấy lần thi khoa cử đều không đỗ đạt cao cũng chính vì nguyên nhân này.
Bây giờ lại có được cơ duyên lớn hơn.
"Không có gì."
Tiết Hoài Nhân lắc đầu, hắn chỉ đang nghĩ đến bảy đứa cháu gái của mình, có mấy đứa đúng là tuổi hơi lớn, chắc hẳn Quan Ninh cũng không vừa mắt, nhưng vẫn còn mấy tiểu cô nương, nếu tất cả đều tiến cung thì sao?
Thế chẳng phải tốt hơn sao?
Hai người chào hỏi xong, Công Lương Vũ mang theo nghi hoặc đi vào nội đình.
"Chủ thượng."
"Ngươi đến vừa đúng lúc, mấy ngày nay Dương Tố đang bận gì vậy? Chẳng phải đã để hắn đi kê biên tài sản của đám quý tộc sao, thế nào mà không có động tĩnh gì cả?" Quan Ninh nghi hoặc hỏi.
Cũng đã sáu bảy ngày trôi qua rồi mà không thấy bẩm báo gì.
"Thuộc hạ đang xử lý ạ, sở dĩ chưa bẩm báo là vì vẫn chưa có kết quả cuối cùng." Công Lương Vũ mở miệng nói: "Lần này thu hoạch rất lớn, những quý tộc đó đều quá giàu có, việc kiểm kê cần có thời gian."
"Không thể chỉ tịch thu tiền bạc, còn phải tịch thu cả lương thực nữa." Quan Ninh dặn dò vài câu.
Chỉ có tiền mà không có lương thực cũng không ổn.
"Khi kê biên tài sản của các thế gia quý tộc đó đều phát hiện có kho riêng, cũng tìm được không ít lương thực, hiện vẫn đang trong quá trình kiểm kê."
"Ừm."
Quan Ninh lại hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo à?"
Công Lương Vũ hơi do dự, rồi lập tức thận trọng nói: "Gần đây có không ít huynh đệ trong quân đều đến chỗ ta dò hỏi ý tứ, hỏi thăm về chuyện phong thưởng."
"Ngày mai sẽ cử hành đại điển đăng cơ, nhưng chuyện liên quan đến phong thưởng lại không hề có chút tin tức nào được tiết lộ ra ngoài, cho nên..."
Hắn không nói quá rõ ràng, nhưng biết Quan Ninh có thể hiểu được.
Đánh trận xong rồi, cũng đã ngồi lên hoàng vị, theo thông lệ thì cũng nên tiến hành phong thưởng.
Đi theo ngươi tạo phản, lại còn vào sinh ra tử, rốt cuộc là vì cái gì?
Về căn bản, chẳng phải là vì để được phong thưởng, thăng quan tiến tước sau này hay sao?
Thế nhưng từ khi Quan Ninh tiến vào Thượng Kinh, làm chủ hoàng cung đến nay, lại chưa hề nói đến việc này, điều đó khiến rất nhiều người không thể ngồi yên...
"Vậy nên ngươi đến chỗ ta là để dò hỏi tin tức?"
"Hạ thần không dám?" Công Lương Vũ vội vàng nói: "Chủ yếu là vì có quá nhiều người hỏi thăm, kéo dài mãi mà không có kết luận, e rằng lòng người sẽ bất ổn."
Quan Ninh gật gật đầu, hắn cũng có thể hiểu được, thực ra hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần, nhưng vẫn chưa quyết định xong.
"Ngươi thấy thế nào?"
"Nên phong thì phong, nên thưởng thì thưởng." Công Lương Vũ nói rất thẳng thắn.
"Đúng là nên phong nên thưởng." Quan Ninh cũng công nhận điều đó, những người đã theo hắn tạo phản, cùng hắn vào sinh ra tử, nếu không được phong thưởng, chẳng phải sẽ khiến người ta thất vọng đau lòng lắm sao.
Nhất là Trấn Bắc Quân, họ gần như đã theo hắn đánh suốt một đường...
Lúc này, Công Lương Vũ lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chủ thượng chậm chạp chưa đưa ra quyết định, có phải là vì chưa nghĩ ra cách quản thúc những vị võ tướng này không?"
"Không sai." Quan Ninh cũng thẳng thắn thừa nhận.
Những kiêu binh hãn tướng này đúng là không dễ quản thúc. Các tướng sĩ đó sau khi giành được thiên hạ lập được công lao lớn bao nhiêu, thì đến lúc trị vì thiên hạ sẽ gây ra phiền phức lớn bấy nhiêu.
Mà bao năm chinh chiến trong quân ngũ đã sớm khiến bọn họ quen với sự phóng túng, họ giỏi phá hoại nhưng lại kém về xây dựng. Bọn họ đã nhiều năm bỏ bê thi thư, coi thường kỷ cương phép tắc, lại tự cho mình là Bào Ca của thiên tử, công lao ngất trời, tự cảm thấy việc được phong thưởng là lẽ đương nhiên.
Đúng là nên như vậy, nhưng Quan Ninh lại lo lắng về lâu dài, việc này sẽ tạo ra một tầng lớp huân quý thối nát, chẳng phải là tự tìm phiền phức hay sao.
Mấu chốt là tiếp theo, vẫn còn những trận đánh ác liệt phải đánh.
Quốc gia vẫn chưa yên ổn, họa ngoại xâm trùng điệp, nếu phong thưởng không công bằng, tất sẽ có người bất mãn, sau này làm sao họ có thể hết lòng cống hiến được nữa?
Nhưng vấn đề thực tế là, Đại Khang vẫn còn cảnh dân chúng lầm than, khắp nơi là đất đai khô cằn, nếu tất cả đều được thăng quan tiến tước, thì căn bản không có đủ tiền để nuôi nổi bọn họ!
Một khi không nuôi nổi, bọn họ tất nhiên sẽ cảm thấy oan ức, tất nhiên sẽ gây rối, thậm chí làm hại dân chúng để trục lợi, gây ra binh biến!
Quan Ninh chính vì biết rõ lợi hại trong đó nên mới khó đưa ra quyết đoán. Vị trí khác nhau, thì cách cân nhắc tự nhiên cũng khác nhau.
Suy nghĩ thoáng qua.
Quan Ninh mở miệng nói: "Từ lúc khởi binh đến khi kết thúc, ngươi đã tham gia toàn bộ quá trình, cũng biết rõ công tích và tư lịch của mọi người, ngươi có thể soạn trước một bản danh sách phong thưởng."
"Chủ thượng, việc này... e rằng hạ thần không đảm đương nổi." Công Lương Vũ không ngờ lại tự đào hố chôn mình, hắn càng lo lắng hơn rằng, đây là chủ thượng đang thử dò xét hắn.
"Ngươi cứ tự mình làm, không được cho bất kỳ ai biết, cũng không cần bàn bạc với người khác." Quan Ninh mở miệng nói: "Nếu lại có người hỏi ngươi, thì hãy nói năng thận trọng, việc phong thưởng đợi sau khi đại điển đăng cơ kết thúc rồi sẽ bàn."
"Vâng."
"Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Quan Ninh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, chìm vào trầm tư, thực ra chính hắn cũng đã soạn sẵn một bản danh sách rồi...
Nghĩ một lát vẫn chưa quyết định được, đành phải tạm thời gác lại.
Quan Ninh bèn chuẩn bị về nghỉ ngơi, ngày mai là đại điển đăng cơ, cần phải dưỡng tốt tinh thần.
Trở lại Vĩnh Hòa cung, như thường lệ, Vĩnh Ninh đang đợi ở cửa.
Sau hôm nói ra thân thế của mình, tâm trạng nàng rõ ràng đã khá hơn nhiều.
"Ta đã không còn là công chúa nữa, ngươi còn muốn ta không?" Nàng vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
"Nói gì vậy, ta không những muốn ngươi, mà còn sẽ phong ngươi làm Hoàng hậu nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận