Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 553: Quân Truân chế

Đây là một căn phòng bình thường, chỉ là diện tích hơi lớn một chút, chính giữa bày một cái bàn dài, trên vách tường phía bắc thì dán một tấm bản đồ lớn, trên đó vẽ Đại Khang cùng các nước láng giềng xung quanh, chủ yếu là phần biên giới rõ ràng một chút.
Giờ phút này quanh cái bàn, đã ngồi một vòng người.
Ở giữa là Quan Ninh, ngoài ra còn có Bàng Thanh Vân, Hác Thương, Phí Thân, Dương Tố, Phí Điền các Quân Cơ Đại Thần.
Còn có Nội Các Thủ Phụ Tiết Hoài Nhân, Thứ phụ Công Lương Vũ hai người tham dự nghị sự.
Hội Nghị Quân Sự cấp bậc tối cao của Tân Triều được thành lập, sau này tất cả mệnh lệnh quân sự chiến lược đều sẽ được quyết định từ nơi này mà ra.
Đây xem như là thành lập một Nội Các chuyên trách về quân sự, từ đó quân sự và chính trị không can thiệp vào chuyện của nhau, cách này vừa phân quyền, lại vừa tăng cường Tập Quyền Trung Ương.
Quan Ninh làm Thiên Sách Thượng Tướng, mới là Binh Mã Đại Nguyên soái của cả nước, khiến cho quân quyền sẽ không bị suy yếu...
Sau khi vào chỗ.
Quan Ninh đi thẳng vào chủ đề, mở miệng nói: "Sự việc cần quyết định lần này là vấn đề quân đồn trú biên cảnh, chắc hẳn các vị đều biết tình hình thực tế hiện nay của Đại Khang, việc này đã là lửa sém lông mày!"
Đám người gật gật đầu.
Biên cảnh Đại Khang từ trước đến nay vốn không yên ổn, phương bắc tạm thời không nói đến, có Du Mục Man tộc luôn luôn xâm chiếm, Tây Nam giáp giới với Lương Quốc, Chính Nam giao giới với Ngụy quốc, có thể nói là ba mặt thụ địch.
Bây giờ Đại Khang vừa kết thúc nội chiến, ngôi vua thay đổi, xảy ra biến cố lớn.
Trong nước còn chưa khôi phục ổn định, sau nội chiến càng là cảnh hoang tàn khắp nơi, đối với các quốc gia xung quanh mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội hiếm có.
Thừa dịp người bệnh, muốn mạng người.
Lời này đặt vào giữa nước với nước cũng tương tự như vậy.
Các quốc gia trên đại lục từng có gần 30 năm yên bình, nhưng đã bị phá vỡ vào bốn năm trước.
Hai nước Ngụy, Lương kết thành đồng minh, phát động tiến công Đại Khang, khí thế hung hãn, tiến công mãnh liệt.
May có Quan Ninh ra tay cứu quốc trong lúc nguy nan, dẫn đầu đánh lui Ngụy Quân, thấy tình thế bất lợi, không thể chiếm được lợi ích gì, Lương Quân liền lui binh.
Trận chiến này đã mở màn cho cục diện hỗn loạn trên đại lục, Ngụy quốc tổn thất gần 20 vạn đại quân, đương nhiên sẽ không cam tâm.
Lương Quân tổn thất ít hơn một chút, nhưng chưa đạt được mục tiêu, cũng sẽ không bỏ qua.
Đúng lúc Đại Khang xảy ra nội chiến, Long Cảnh Đế thấy tình thế bất lợi, dẫn 200 ngàn Lương Quân chống cự đại quân của Quan Ninh, nhưng đã đại bại ở Dương Hà Bình Nguyên, 20 vạn đại quân đều bị tiêu diệt!
Hao tổn to lớn như vậy, Lương Quốc tất nhiên còn không cam tâm hơn cả Ngụy quốc.
Có lẽ chỉ một thời gian sau, liền sẽ ngóc đầu trở lại, việc quân đồn trú biên cảnh đúng là lửa sém lông mày...
Đám người suy nghĩ về tình thế trước mắt, sắc mặt ai cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Đại Khang đã không chịu nổi thêm sóng gió, căn bản không còn cách nào gánh vác nổi chiến sự quy mô lớn nữa...
"Mối uy hiếp lớn nhất chính là Lương Quốc!"
Quan Ninh trầm giọng nói: "Lương Vũ Đế dã tâm bừng bừng, ý đồ tranh bá đại lục. Long Cảnh Đế lúc đó dẫn binh vào Khang, đúng là một nước cờ ngu xuẩn. Nếu lúc đó người thất bại là trẫm, Lương Quốc tất nhiên sẽ lập tức trở mặt với Đại Khang, trong nước có quân đội của hắn, lại tiếp tục tăng thêm quân số, dưới tình thế trong ngoài cùng tiến công, Đại Khang nguy mất!"
"Lập tức chiếm lấy Đại Khang, quốc lực Lương Quốc đại tăng rồi lại công đánh Ngụy quốc, là có thể Nhất Thống Đại Lục, thành tựu bá nghiệp!"
Dưới sự phân tích như vậy, mọi người đều âm thầm gật đầu, từ đó có thể biết được dã tâm của Lương Quốc lớn đến mức nào...
"May mắn lúc đó bệ hạ suất lĩnh binh lính toàn diệt Lương Quân tại Dương Hà Bình Nguyên, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng, bất quá..."
Tiết Hoài Nhân mở miệng nói: "Cũng chính vì vậy mà đã kết thù hận với Lương Quốc."
"Không sai."
Quan Ninh mở miệng nói: "Tuy là do Long Cảnh Đế hồ đồ gây ra, nhưng lòng mơ ước của Lương Quốc cũng là hết sức rõ ràng. Nhất định phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ để uy hiếp, để bọn hắn hiểu rõ, Đại Khang dù có ra sao, cũng không phải bọn họ có thể nhúng tay vào. Việc 200 ngàn Lương Quân bị hủy diệt, chắc hẳn cũng có thể giúp chúng ta tranh thủ được một chút thời gian."
"Ở kinh thành có 400 ngàn quân đội, trẫm chuẩn bị điều 300 ngàn đi trấn thủ biên cảnh hai nước!"
"300 ngàn?"
Bọn họ cũng đều biết, hiện tại ở biên cảnh đã có hơn mười vạn quân, bao gồm 70 ngàn quân thủ biên rút về sau chiến dịch Bình Chương Quan, sau khi Quan Ninh đăng cơ, lại phái đi 50 ngàn binh lực ở vùng Lũng Châu.
Lại phái thêm 300 ngàn, vậy thì binh lực biên cảnh sẽ đạt tới gần 500 ngàn!
Lúc này Phí Thân mở miệng nói: "Phương bắc vẫn còn mối uy hiếp chứ? Đem binh lực đều đặt ở phía nam, vậy vấn đề Man tộc nên giải quyết thế nào?"
Sự khác biệt giữa Đại Khang và hai nước Ngụy, Lương nằm ở chính chỗ này.
Trên bản đồ toàn đại lục, Đại Khang nằm ở cực bắc, cho nên mới có mối uy hiếp từ Du Mục Man tộc, còn Ngụy quốc và Lương Quốc thì không tồn tại vấn đề này...
"Phương bắc không đáng ngại, ít nhất trong vòng hai năm hẳn là sẽ không có xâm chiếm quy mô lớn, huống hồ phương bắc vẫn còn binh lực lưu giữ."
Trước khi khởi binh, hắn đã từng suất lĩnh Trấn Bắc Quân đánh vào Man Hoang, đánh cho vương đình Man tộc phải dời lên phía bắc, lại bức ép Man tộc bồi thường số lượng lớn dê bò chiến mã, bọn họ muốn khôi phục cũng cần thời gian...
Hơn nữa, lúc đó bộ lạc Khắc Liệt của Man tộc thấy vương đình của Man Bộ Lạc suy yếu đã thừa cơ phát động chiến tranh, hiện tại Man Hoang vẫn đang diễn ra một trận nội loạn, căn bản không rảnh để ý đến Đại Khang.
Cho nên phương bắc tạm thời không đáng ngại.
"Ngài chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn."
Dương Tố lại hỏi để xác nhận một lần nữa, theo bọn họ nghĩ, mối uy hiếp từ Du Mục Man tộc phương bắc còn lớn hơn cả uy hiếp từ hai nước Ngụy, Lương.
Dù sao cũng không phải đồng tộc.
Nhưng cũng kỳ lạ thật, Đại Khang nội chiến lâu như vậy, trải qua biến cố lớn đến thế, mà bên Man tộc vậy mà không có bất cứ động tĩnh gì...
Hẳn là do bệ hạ đã từng giáng đòn quá nặng vào Man tộc, gây trọng thương cho bọn hắn, khiến bọn hắn nhất thời chưa thể khôi phục...
Nếu đúng là như vậy thì còn tốt một chút, cùng lúc đối phó ba phía thực sự quá khó.
"Dựa vào lượng lương thực dự trữ hiện tại của chúng ta, chỉ sợ không cách nào cung ứng cho quân đội quy mô lớn như vậy đâu."
Tiết Hoài Nhân mở miệng nói: "Đây mới là chỗ mấu chốt nhất."
Đám người gật gật đầu.
Đánh trận chính là đốt tiền, chủ yếu là hiện tại quốc lực không cách nào gánh vác nổi.
"Những quân đội này đến biên cảnh, không chỉ gánh vác trách nhiệm phòng thủ bảo vệ, mà còn phải khai hoang trồng trọt!"
"Quân Truân chế?"
"Ừ."
Đối với chế độ này mọi người cũng không lạ lẫm, lúc đó khi Quan Ninh còn đang trực ở Binh Bộ, đã lần đầu tiên đề xuất loại chế độ này, đồng thời rất nhanh đã được triều đình tiếp nhận.
Tự cung tự cấp, lúc nhàn rỗi làm nông dân, lúc chiến tranh cầm vũ khí.
Đối với người nắm quyền mà nói, sự cám dỗ này quá lớn, nhưng có thể là chưa thực hành được bao lâu thì chiến tranh đã nổ ra, cho nên bị gác lại.
Quan Ninh chuẩn bị thực thi nó.
Quân Truân chế xác thực có những mặt tai hại, nhưng ở giai đoạn sơ kỳ có thể giảm bớt rất nhiều áp lực lương thực. Đại Khang đã trải qua thời gian dài chiến tranh, dân số sụt giảm nghiêm trọng.
Vùng Hoài Châu, Nguyên Châu, kể từ sau cuộc chiến tranh xâm lược của hai nước Ngụy, Lương trước đó, vẫn chưa chính thức khôi phục lại được, nơi đó có lượng lớn đất đai hoang hóa.
Bất kỳ chế độ nào cũng đều có lợi và hại, Quan Ninh có thể dựa vào kinh nghiệm lịch sử để xây dựng một chế độ hoàn thiện hơn.
Quân Truân chế là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề cung ứng lương thực cho quân đội vào giai đoạn đầu của Tân Triều, cũng có thể mang lại tác dụng tốt cho sự phát triển nông nghiệp.
Chế độ này khởi nguồn từ Minh Triều, người phổ biến nó chính là Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Cuối cùng nó đi đến suy tàn là bởi vì loại hình Quân Truân này được xây dựng dựa trên sự bóc lột tàn khốc đối với những người dân thuộc quân tịch hộ khẩu.
Lương thực sản xuất từ Quân Truân ngoài phần dùng để ăn, còn lại nhất định phải nộp cho triều đình. Giai đoạn sau, đồn điền bị rất nhiều thái giám chiếm giữ, nhưng vẫn bắt quân hộ phải nộp lương thực, sự bóc lột này quá nghiêm trọng.
Quan Ninh biết rõ lợi và hại, nên có thể tránh được những vấn đề này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận