Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 161: Đối với các ngươi, ta không tin tưởng

Chương 161: Đối với các ngươi, ta không tin tưởng
Quan Ninh làm việc đến mức mất ăn mất ngủ, một khi đã toàn tâm toàn ý đầu nhập thì sẽ rất khó rút ra.
Các ngươi không tin ta có thể hạch toán ra được, vậy thì ta lại càng muốn làm cho bằng được!
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho tốt nhất, đây là chuẩn mực làm việc từ trước đến nay của Quan Ninh.
Hắn đắm chìm vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế được.
Những con số khô khan tẻ nhạt, nhưng trong mắt hắn lại là những thông tin vô cùng quan trọng.
Thông qua những con số này, hắn có thể biết rõ tình hình kinh tế của từng châu từng phủ, hơn nữa hắn còn phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị...
Đây đều là động lực để hắn kiên trì làm tiếp.
Cơm nước đều có người sắp xếp mang đến, đến tận khuya hắn mới rời đi. Để phòng ngừa người khác tự tiện động vào, hắn đã lắp khóa mới cho cửa.
Trên thực tế về phương diện này, Hộ Bộ có quy định rất nghiêm ngặt, không cho phép mang sổ sách ra ngoài, bởi vì những sổ sách này đều là tài liệu rất bí mật.
Trong suốt quá trình này, hắn không hề tìm thêm một người nào khác giúp đỡ, mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Mà hành động như vậy cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong Hộ Bộ...
"Quan Ninh thật sự đang nghiêm túc hạch toán sao?"
Tiết Khánh gọi Hà Phong tới.
Hắn để lại năm người cho Quan Ninh, trong đó có hai người là hắn cố ý sắp đặt, ba người còn lại đều là những sai lại cực kỳ không được coi trọng ở Hộ Bộ, đồng thời bọn họ hoàn toàn mù tịt về phương diện Số Học.
Hà Phong chính là tai mắt của hắn.
"Bề ngoài thì đúng là như vậy."
Hà Phong mở miệng nói: "Quan Thế tử căn bản không hề dùng đến ta..."
"Các ngươi có thấy hắn hạch toán như thế nào không?"
Hộ Bộ thượng thư Triệu Lập Bản nhíu mày.
"Lúc đưa cơm cho hắn thì có thấy qua."
Hà Phong giải thích: "Trên bàn của Quan Thế tử có rất nhiều giấy bản thảo, trên đó viết vẽ đủ thứ chữ như gà bới, ta hoàn toàn không nhận ra được, nhưng cảm giác hắn lại đang nghiêm túc hạch toán, cho nên thấy rất kỳ quái."
"Ngươi giữ thái độ tốt một chút, chủ động đến giúp đỡ hắn, tiếp cận hắn, chúng ta nhất định phải tìm hiểu rõ tình hình."
Trong lòng Tấn Vương Tiêu Khải hơi có chút bất an, bởi vì Quan Ninh quá khác thường. Cái vẻ nghiêm túc thể hiện ra ngoài gần như đến mức mất ăn mất ngủ đó hiện đang khiến rất nhiều đại quan trong Hộ Bộ chú ý, thậm chí mọi người còn đặt cho hắn danh hiệu Quan Phong tử.
Mỗi ngày đến Hộ Bộ là lại ru rú trong phòng trực, rồi đến khuya mới rời đi, xác thực giống như kẻ điên.
"Ta đã thử rồi, nhưng Quan Thế tử căn bản không thèm để ý đến ta, còn bảo ta mau chóng ra ngoài."
Hà Phong nói thêm: "Hắn cũng chẳng hỏi ta điều gì cả."
Khác thường!
Quá khác thường!
Mấy người nhìn nhau, đều nhận ra có vấn đề.
"Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Khải lại hỏi một lần nữa.
"Tuyệt đối sẽ không."
Tiết Khánh trầm giọng nói: "Ngay cả tư lại giỏi nhất Hộ Bộ chúng ta cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa, trong đám sổ sách kia có một bộ phận là sổ sách giả, cho nên hắn căn bản không có khả năng hạch toán ra được."
"Sổ sách giả?"
"Vâng."
Triệu Lập Bản giải thích: "Đây là đề nghị của Tiết Khánh. Nếu trong lần xét duyệt cuối cùng, Quan Ninh không phát hiện ra sổ sách giả thì cũng coi như là thất bại. Cho nên hắn tuyệt đối không thể nào hoàn thành được."
"Tuyệt đối vạn vô nhất thất!"
Tiết Khánh cũng quả quyết nói.
Đây chính là sách lược do một tay hắn sắp đặt, gần như đã đề phòng mọi khả năng.
Có sự bảo đảm của hai người này, Tiêu Khải mới yên tâm hơn, có lẽ là tự mình đã suy nghĩ nhiều...
Ngay cả Tiết Khánh cũng có chút hoài nghi, nhưng hắn rất nhanh đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Quan Ninh, nhất định không thể nào làm được.
Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng, trong lúc Quan Ninh vùi đầu làm việc đến mất ăn mất ngủ, tiến độ lại cực kỳ nhanh chóng. Hắn càng làm càng thuận lợi, thực sự đã nắm rõ mọi thứ trong lòng.
Hắn hoàn toàn không để tâm đến những lời bàn tán bên ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Tiết Khánh có đến xem xét qua một lần, rồi lập tức yên tâm rời đi.
Đó là cái thứ gì vậy? Đơn giản chỉ là chữ như gà bới.
Hắn cảm thấy Quan Ninh đã tẩu hỏa nhập ma, khẳng định là bị ép đến phát điên rồi.
Chỉ là hắn không biết, đó không phải là chữ như gà bới mà là các loại ký hiệu số học hiện đại. Chính nhờ những ký hiệu này mà hiệu suất được nâng cao rất nhiều...
Sau đó Triệu Lập Bản cũng đích thân đến xem, thậm chí Tiêu Khải cũng đã tự mình ghé qua, và tất cả đều đi đến cùng một kết luận.
Quan Ninh điên rồi.
Cả ngày viết chữ như gà bới mà đòi hạch toán cho ra kết quả, đúng là nằm mơ!
Bọn họ càng thêm yên tâm.
Cứ như vậy, thời gian từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến kỳ hạn.
"Rầm!"
Cửa bị đẩy mạnh ra, Triệu Lập Bản dẫn theo đông đảo quan viên đi vào, bọn họ hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy đống sổ sách mấy ngày trước còn bừa bộn, bây giờ đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ là thứ tự có chút khác lạ.
Mà Quan Ninh đang ngồi sau bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đã đến kỳ hạn, ngươi làm xong chưa?"
Triệu Lập Bản lạnh giọng hỏi.
"Làm xong rồi."
Quan Ninh mở mắt, xoa xoa đầu, làm việc liên tục nhiều ngày như vậy, nói không mệt là nói dối.
"Làm xong rồi?"
Tiết Khánh hơi sững sờ, rồi lập tức khinh thường nói: "Ngươi đúng là giỏi nói khoác, kết quả đâu?"
"Kết quả ở đây."
Quan Ninh cầm lấy mấy tờ giấy trên bàn.
"Chỉ có từng này?"
"Đúng, chỉ có từng này."
"Ha ha."
Mấy người đều bật cười.
Tiết Khánh nói: "Ngươi có biết đây là bao nhiêu sổ sách không? Sao có thể chỉ là mấy tờ giấy mỏng này được?"
"Những con số cụ thể vốn dĩ không có nhiều."
Quan Ninh nói: "Các ngươi có thể đối chiếu kiểm nghiệm từng cái một, nhưng ta có yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Nhất định phải có mặt Lục Bộ Thượng Thư, Đô Sát Viện Ngự Sử, và cả mấy vị Nội Các đại thần thì mới có thể kiểm nghiệm."
Quan Ninh nói tiếp: "Vốn dĩ sau khi hạch toán xong sổ sách cả năm, Hộ Bộ cũng phải tập hợp công bố một lần, đây cũng là yêu cầu bình thường mà phải không?"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì?"
Sắc mặt Triệu Lập Bản trở nên khó coi.
Triều đình đúng là có quy định như vậy, nhưng người làm báo cáo phải là Hộ Bộ thượng thư và Hộ Bộ Thị lang, làm sao đến lượt hắn được.
"Ta đang đảm nhận chức vụ tại Hộ Bộ, ta chính là một thành viên của Hộ Bộ. Sổ sách là do ta làm, ta liền có quyền lợi này."
Quan Ninh nói: "Lúc trước Thánh thượng đã nói rõ ràng, người đảm nhận vị trí trực luân phiên ngang hàng với các Thượng thư, Thị lang trong bộ, có thể yêu cầu kiểm nghiệm công khai. Đây là để đảm bảo công bằng chính trực. Nói thật, đối với mấy vị các ngươi, ta rất không tin tưởng."
"Chú ý lời nói của ngươi, Tam Hoàng tử đang ở đây đấy."
"Tam Hoàng tử?"
Quan Ninh liếc nhìn Tiêu Khải, thản nhiên nói: "Ta cũng không tin tưởng."
"Ngươi..."
Mặt Triệu Lập Bản lạnh như băng.
"Lão phu làm quan bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp kẻ nào hung hăng càn quấy như ngươi. Chắc hẳn ngươi muốn dùng cách này để uy hiếp chúng ta, hòng trục lợi cho bản thân, nhưng ngươi đã nghĩ sai rồi."
Hắn nói thẳng: "Đã như vậy, bản quan sẽ thuận theo ý ngươi, để ngươi hiểu rõ, thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Chuẩn bị kỹ đồ đạc của ngươi đi, buổi chiều bắt đầu kiểm nghiệm. Nếu ngươi không đưa ra được lời giải thích hợp lý, thì mấy bộ nha kia cũng không cần phải đến nữa."
Nói xong, hắn liền trực tiếp rời đi.
Mấy người lần lượt rời khỏi phòng.
"Triệu đại nhân, liệu vừa rồi ngài đồng ý có hơi nhanh quá không?"
Tiết Khánh nghi ngờ nói: "Sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, vạn nhất hắn thật sự phát hiện ra vấn đề gì thì sao?"
"Yêu cầu hắn đưa ra là chính đáng, Bệ hạ cũng đúng là từng đề cập đến điều khoản như vậy. Hắn căn bản không thể nào hạch toán xong được."
Triệu Lập Bản bất đắc dĩ nói: "Ta tin tưởng ngươi, sao ngươi lại nghi ngờ chính mình?"
Tiết Khánh á khẩu không trả lời được.
Hắn luôn cảm thấy không ổn, vạn nhất tình thế lại đảo ngược thì phải xử lý thế nào?
Triệu Lập Bản nói: "Bản quan sẽ đích thân đi mời những vị quan viên này đến. Trước mặt bàn dân thiên hạ, ta xem Quan Ninh hắn còn có thể nói gì được nữa?"
P/S: Thiếu bốn chương, không giải thích thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận