Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 488: Tiết Phương nghi hoặc

"Báo, đại quân Quan Ninh đã tiến vào Lan Châu!"
"Báo, Quan Ninh đã tới vùng Ninh Cốc."
"Báo, Quan Ninh đã vào thành, dân chúng địa phương nô nức ra đường chào đón vào thành."
"Trong địa phận Lan Châu có một câu lưu truyền rộng rãi: Nghênh Ninh Vương, không nạp lương."
Mỗi ngày đều có tấp nập tấu báo đưa đến.
Cao Liêm nhìn quân đồ bày trên bàn, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Đại quân Quan Ninh về khoảng cách kinh thành càng ngày càng gần, chỉ cần thêm mấy ngày nữa là có thể đến nơi!
"Rầm!"
Hắn nắm chặt nắm đấm, hung hăng nện mạnh lên mặt bàn.
Đáng chết!
Đáng chết!
Cao Liêm không nhịn được thầm mắng!
Hắn muốn dời về phía nam, nhưng hiện tại dù có thể đi cũng không chạy được, bởi vì về mặt thời gian căn bản là không kịp.
Với lại hắn cũng không chạy được.
Toàn thành phong tỏa, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Thượng Kinh Thành đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, người nào cũng khó có khả năng ra ngoài, cho dù là hắn cũng không được.
Bị Tiêu Chính hại thảm.
Chính vì hắn không giữ được bình tĩnh, nóng lòng bộc lộ mục đích mà bị Bệ hạ kiêng kỵ, liên lụy hắn cũng đánh mất sự tín nhiệm.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, bị đoạt đi quyền lực.
Về phương diện chính vụ, hắn vốn nhậm chức ngắn ngủi, bị hạn chế, nhưng ít ra còn có quân quyền.
Tiết Hoài Nhân có nền tảng về phương diện quan văn, quân quyền thì hắn không đoạt đi được, nhưng có Dương Tố ở đây, vấn đề phương diện này liền được giải quyết.
Quân chính đại quyền bị tước đoạt, hắn gần như bị gạt sang một bên, mỗi ngày phải bồi Thái tử đọc sách.
Vào thời điểm này, đây là chuyện rất nguy hiểm.
Không có quyền lực, liền dễ dàng bị từ bỏ.
Hiện trong triều không biết bao nhiêu người muốn đem hắn giao cho Quan Ninh...
Hắn muốn dời về phía nam, vì Quan Ninh chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Mỗi ngày hắn đều nơm nớp lo sợ, sợ Thượng Kinh Thành bị công phá.
Có thể giữ vững sao?
Có thể giữ vững mười ngày nửa tháng, có thể giữ vững ba tháng năm tháng, nhưng rồi lại có thể thế nào chứ??
Tiết Hoài Nhân là người theo chủ nghĩa lý tưởng, hắn cho rằng chỉ cần phát ra thông cáo đầu tiên, liền có người sẽ đến cần vương.
Vốn dĩ sẽ có chút hy vọng.
Thế nhưng không có.
Bởi vì Bệ hạ thực sự không được lòng dân, chuyện tàn sát xử nữ thiếu nữ lan truyền xôn xao, sau lưng không biết có bao nhiêu người đang thống mạ.
Ngay cả hắn sau khi biết rõ, cũng cảm thấy quá đáng.
Cao Liêm vẫn luôn không dám nói, thực ra chỉ cần Bệ hạ thoái vị, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, chí ít về phương diện lòng dân có thể khôi phục phần nào.
Nhưng hiện tại cũng muộn rồi!
Đi cũng không đi được, trốn cũng trốn không thoát.
Quân chính đại quyền đều nằm trong tay Tiết Hoài Nhân, hắn lại có thể làm thế nào đây??
Cao Liêm rất không cam tâm.
Mấu chốt là hắn đã đánh mất sự tín nhiệm của Bệ hạ, bị Tiết Hoài Nhân chèn ép quá mức.
Hiện tại hắn sống rất gian nan, có lẽ chỉ một thời gian nữa, hắn sẽ bị Bệ hạ giao ra.
Muốn thay đổi cục diện, chỉ có một biện pháp...
"Rầm!"
Đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy thẳng ra.
Cao Liêm thu hồi suy nghĩ. Không hề gõ cửa mà đi thẳng vào, chỉ có một người, đó chính là Thái tử Tiêu Chính.
"Lão sư, ngài cũng cảm thấy bị kiềm chế rồi phải không? Cứ tiếp tục như vậy, chỉ một thời gian nữa, không cần Quan Ninh công phá Thượng Kinh, chính chúng ta cũng không sống nổi!"
Tiêu Chính nhìn Cao Liêm, giọng điệu nhấn mạnh.
"Lão sư, chúng ta không thể ngồi chờ chết nữa!"
"Ngài muốn làm cái gì?"
Cao Liêm biết rõ vị Thái tử này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư rất nhiều.
"Phụ hoàng gần đây đã xa lánh ta, mà bắt đầu trọng dụng đại ca."
Tiêu Chính mở miệng nói: "Hắn chắc chắn là muốn mượn cớ này để đánh vào ta, nhưng ta đã không muốn nhẫn nhịn nữa!"
"Rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?"
Cao Liêm nhìn gương mặt non nớt của Tiêu Chính lại đang nói những lời nghiến răng nghiến lợi, nhìn thế nào cũng có cảm giác không hài hòa.
"Ta muốn tạo phản!"
"Tạo phản?"
Đồng tử Cao Liêm hơi co lại.
"Bệ hạ e là không sống được bao lâu nữa, ngài sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa đế vị."
Hắn dù thế nào cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy.
Phiên Vương tạo phản thì cũng thôi đi, đến con trai cũng muốn tạo phản.
Hoàng đế Bệ hạ này làm thật là đủ thất bại.
Cao Liêm không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.
Tạo phản giết cha.
Thái tử này tuy tuổi nhỏ, nhưng lại là kẻ hung hãn.
"Chúng ta không kịp."
Tiêu Chính mở miệng nói: "Phụ hoàng tin lời Tiết Hoài Nhân, định cố thủ Thượng Kinh, nhưng Thượng Kinh làm sao có thể giữ được?"
"Bản cung không muốn làm vong quốc Thái tử, lão sư ngài cũng không muốn bị giao ra ngoài chứ."
"Vậy ý của ngài là?"
"Chỉ cần Phụ hoàng bây giờ băng hà, ta liền có thể thuận lợi kế thừa hoàng vị, nhưng trong quá trình này, e rằng sẽ có hỗn loạn, ta cần ngài."
Cao Liêm rõ ràng cũng đã có xu hướng đồng ý, hắn tiến lên phía trước, trầm giọng nói: "Bệ hạ mấy năm gần đây thân thể ngày càng sa sút, nhưng cũng không phải mấy ngày này là có thể băng hà, cho nên..."
"Huyền Tâm pháp sư bên cạnh Phụ hoàng đã âm thầm quy thuận bản cung, hắn có thể thêm dược vật vào trong đan dược Phụ hoàng dùng..."
"Ngài..."
Cao Liêm sắc mặt kinh nghi nhìn Tiêu Chính.
Hắn vạn lần không ngờ Tiêu Chính lại còn có một tay như vậy, càng không ngờ tới hắn lại độc ác đến thế!
"Như vậy rồi, ngài còn lo lắng điều gì?"
"Ta... không có lo lắng."
Cao Liêm hít sâu một hơi, đáp ứng.
"Vậy chúng ta có thể làm thế này..."
Tiêu Chính tiến lên phía trước, hai người bắt đầu bí mật mưu đồ.
Cùng lúc đó.
Trong Tiết phủ, Tiết Phương đang quấn lấy cha mình.
"Gia gia thật sự muốn cố thủ Thượng Kinh để ngăn cản Quan Ninh sao?"
Gương mặt mềm mại của Tiết Phương mang theo sầu lo.
Một bên là tình lang, một bên là gia tộc.
Nàng rơi vào tình thế lưỡng nan.
Tiết Gia lại một lần nữa quật khởi, thậm chí còn hơn cả trước kia, nhưng nàng lại không vui nổi.
"Cha hỏi con một việc, con cùng Quan Ninh rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi?"
Tiết Khánh nghiêm mặt hỏi: "Con nhất định phải nói thật rõ ràng..."
"Cha, ý của người là gì? Chẳng lẽ người muốn đem con giao ra?"
Tiết Phương hơi biến sắc mặt.
"Nếu muốn giao con ra, đã sớm giao rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?"
Tiết Khánh nói thẳng: "Rốt cuộc con cùng Quan Ninh đã tiến đến bước nào, chính là có hay không..."
"Có hay không cái gì?"
Thần sắc Tiết Phương rất mất tự nhiên.
"Chính là..."
Tiết Khánh dù sao cũng là cha, sao tiện hỏi thẳng ra được.
Nhưng xem thần sắc Tiết Phương, cũng đại khái đoán được đôi chút.
"Các ngươi sẽ không đã..."
"Ai nha, cha người nói gì vậy??"
Sắc mặt Tiết Phương đỏ bừng.
"Thật sao?"
Tiết Khánh ngược lại rất ngạc nhiên mừng rỡ.
"Các ngươi thật sự đã... Nhưng sao bụng của con vẫn chưa lớn lên, thật là không nên thân!"
"Cha, người sao vậy?"
Tiết Phương có chút ngơ ngác.
Sao cha nàng không những không tức giận, ngược lại còn trách bụng nàng không nên thân?
Chẳng lẽ cha còn hy vọng ta có con của Quan Ninh?
Nàng nghi hoặc không hiểu, nhưng không chú ý tới Tiết Khánh lại đang lẩm bẩm một mình.
Tiết Gia hẳn là vững vàng rồi phải không?
Hắn không khỏi nhớ tới cha hắn từng nói với hắn, chỉ cần Quan Ninh có thể đánh tới Thượng Kinh, cha không ngại tặng Quan Ninh một món quà lớn.
Hiện tại cha hắn là Tiết Hoài Nhân đang chuẩn bị món quà lớn này.
Có món quà lớn này, lại có mối quan hệ của Phương Nhi, không đúng, còn có Dao Nhi...
Tiết Gia thế nào cũng có thể thành hoàng thân quốc thích rồi nhỉ?
Mặc dù con trai không được, nhưng không chừng còn có thể ra một vị hoàng tử, thậm chí là Thái tử cũng khó nói a!
Tiết Khánh chìm vào trong tưởng tượng.
Cùng lúc đó, đại quân Quan Ninh đã sắp đến Thượng Kinh.
Dọc đường không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, có thể nói là tương đối thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận