Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 51: Đã gặp qua là không quên được?

Chương 51: Đã gặp qua là không quên được?
Quan Ninh đối với Quốc Tử Giám cũng chưa quen thuộc, phải hỏi thăm lần theo mới đi đến được nơi này, đương nhiên cũng nhận không ít lời chỉ trỏ bàn tán.
Hiện tại hắn chính là người nổi tiếng của Quốc Tử Giám, đi tới chỗ nào cũng đều thu hút sự chú ý.
Mà khi biết hắn đang hỏi thăm nơi làm thủ tục nhập tịch, đám người lại càng kinh ngạc nghi ngờ.
Chuyện ngày mai phải tiếp nhận khảo hạch sớm đã lan truyền khắp nơi, Bát Môn thi toàn quốc, cho dù là những người ở xá thượng trong các học xá cũng không chắc có thể thông qua, huống chi là vị hoàn khố Thế tử này?
Không qua được khảo hạch, thì sẽ bị buộc nghỉ học.
Cũng chỉ còn cách một ngày, lại tới làm thủ tục nhập tịch này thì có ý nghĩa gì?
Chẳng phải là tự mua thêm trò cười sao?
Hay là hắn không biết lợi hại, quá mức tự tin?
Biết rõ Quan Ninh muốn làm thủ tục nhập tịch, có không ít người đều tới vây xem.
Đối với những chuyện này Quan Ninh cũng không thèm để ý, hay nói đúng hơn là hắn đã quen rồi.
Dù sao hắn đi đến đâu cũng đều là sự tồn tại chói mắt nhất...
"Phiền phức làm giúp ta thủ tục nhập tịch."
Quan Ninh nói với một thanh niên phụ trách ở đó.
"Có cần ta chứng minh thân phận không?"
Hắn biết rõ việc làm thủ tục nhập tịch này cần không ít thứ.
"Ngươi thì không cần, chỉ là hình như ngươi không cần thiết phải làm việc này."
Thanh niên nhìn hắn nói: "Hay là ngày mai ngươi vẫn phải đi một chuyến, việc nghỉ học cũng cần làm thủ tục."
"Ta ngày mai không đến."
"Khó làm lắm, ít nhất thẻ bài thân phận của ngươi nhất định phải trả lại."
Quan Ninh mở miệng nói: "Ý của ta là ta khẳng định sẽ thông qua khảo hạch."
"Quan Thế tử... đang nói đùa."
Thanh niên lắc đầu nói: "Nếu ngươi đã muốn làm, vậy thì làm đi, nhớ kỹ ngày mai lại tới làm thủ tục nghỉ học."
Bình thường làm thủ tục rất nhanh, không bao lâu là xong.
Có một cái thẻ bài đại diện thân phận, được làm từ một loại gỗ bó đặc thù, trông rất tinh xảo, phía trên có hai chữ Quốc Tử.
Cái này biểu thị, Quan Ninh là giám sinh của Quốc Tử Học.
Trên thẻ bài còn có một mã số, mã số này là độc nhất vô nhị, cho nên thân phận là cố định, không thể giả mạo nhận thay.
Còn có một bộ đồ dùng cho giám sinh.
Từ giờ trở đi, Quan Ninh chính là giám sinh chính thức của Quốc Tử Học.
Tương đương với trường Đại học Công lập hàng đầu, hơn nữa còn là Học viện Quý tộc bên trong đó.
Điều này khiến hắn tìm lại cảm giác quen thuộc của kiếp trước.
Nhưng có thể thực sự lưu lại hay không, còn phải xem ngày mai!
Bất kể thế nào, hắn đều muốn thông qua khảo hạch, lưu lại...
Nghĩ như vậy, Quan Ninh cũng không để ý ánh mắt người khác, lại hướng về Thi Các đi tới.
Dương huynh còn đang chỉnh lý giúp hắn những điểm trọng tâm của kỳ khảo hạch.
Nói đến đây, Dương huynh này cũng thật không tệ, cứ một mực đòi hắn đến lội Câu Lan.
Quan Ninh vẫn còn tâm tâm niệm niệm nghĩ về việc đó.
"Quan Ninh đi làm thủ tục nhập tịch."
Tại một gian phòng trong học xá, Chân Tể Khai nói với Chư Giải.
"Hắn là tự rước lấy nhục!"
Chư Giải nói giọng lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt.
Từ Thi Các trở về đến giờ đã được một lúc, cơn giận của hắn vẫn chưa tiêu.
Hắn biết rõ sau lưng chắc chắn sẽ có người bàn tán, nói hắn là heo tiến sĩ, thậm chí ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.
Hắn đường đường là tiến sĩ chưởng học của Quốc Tử Học, sao có thể chịu được thanh danh bị đả kích như vậy?
Mà Chân Tể Khai bên cạnh hắn cũng như vậy.
Mắt mọc sau mông, bởi vì một bài thơ lệch lạc đó, hắn cũng chịu đủ chỉ trích.
"Quan Ninh đáng chết này!"
Chân Tể Khai hung dữ nói.
Hắn sắp tức chết rồi.
"Hôm nay chúng ta nhận chỉ trích, Tiết đại nhân sẽ nhớ kỹ."
Chư Giải hít sâu một hơi.
"Ngày mai Quan Ninh tất sẽ bị trục xuất khỏi Quốc Tử Giám, đến lúc bị phế bỏ thân phận Thế tử, hắn cũng chỉ là một thiếu gia phế vật, chẳng phải mặc cho chúng ta định đoạt sao?"
"Ừ!"
Chân Tể Khai lại hỏi: "Ngài thật là lợi hại, đến cả tiến sĩ chưởng học Luật Học cũng kéo vào cuộc khảo hạch."
"Không phải ta."
Chư Giải lắc đầu nói: "Lão gia hỏa kia cố chấp vô cùng, sao lại tham gia vào chuyện như thế này?"
"Là Tiết đại nhân phái người truyền tin cho hắn."
"Thì ra là thế."
Chư Giải mở miệng nói: "Lần này không chỉ chúng ta, mà ngay cả cả Tuyết Đảng đều ra sức, đến cả Cầm Các, Họa Các không liên quan cũng đều bị kéo vào, Quan Ninh tuyệt đối không có khả năng thông qua khảo hạch."
"Quá cẩn thận rồi, đừng nói Bát Môn, chỉ cần ba môn Quan Ninh cũng không qua nổi."
Chân Tể Khai cảm thấy có chút dùng dao mổ trâu giết gà.
"Không thể chủ quan."
Chư Giải trầm giọng nói: "Trước đó ngươi có nghĩ tới hắn có thể làm ra bốn bài thơ một bài từ không?"
"Vậy cũng chưa chắc là do ai làm."
Chân Tể Khai đến giờ vẫn không tin.
"Nhưng tương tự chúng ta cũng không tìm thấy chứng cứ nói không phải hắn làm."
Chư Giải nói giọng lạnh lùng: "Đây cũng là một thời cơ tuyệt hảo, chúng ta trực tiếp đè chết hắn, đè nát hắn từ gốc rễ!"
"Ân!"
Bên này đang bí mật mưu đồ.
Cả Quốc Tử Giám đều đang bàn tán về chuyện khảo hạch ngày mai.
Mà giờ khắc này Quan Ninh đã trở lại Tàng Thư Thất của Thi Các.
Nhìn những cuốn sách được trải ra trên bàn, trong đó không ít cuốn được đánh dấu đặc biệt bằng bút, Quan Ninh hơi xúc động.
"Dương huynh, ngươi quá trượng nghĩa, ta thật sự không biết báo đáp thế nào, đợi khảo hạch kết thúc, chúng ta cùng nhau đến Câu Lan, đến chỗ tốt nhất, đắt nhất..."
Tiêu Nhạc Dao...
Nàng hơi đỏ mặt.
Mình đường đường là nữ tử, đến Câu Lan làm gì chứ?
"Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, mau xem đi, chỉ xem những chỗ ta đã khoanh vùng."
Tiêu Nhạc Dao vội vàng nói sang chuyện khác.
"Phần này có thể sẽ ra đề thiếp kinh, ngươi nhớ kỹ là được, phần này có thể sẽ ra kinh nghĩa, đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi..."
"Cũng nhiều quá vậy?"
Quan Ninh nhìn những chỗ đánh dấu bên trên, gần như trang nào cũng đánh dấu đầy cả, chắc chắn đây là trọng điểm sao?
"Ta đã giảm bớt rất nhiều rồi."
Tiêu Nhạc Dao rất bất đắc dĩ.
Gia hỏa này nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ nghiêm túc học tập.
"Thôi được."
Quan Ninh kéo một cái ghế lại rồi ngồi xuống xem.
Đây là 《 Lễ Ký 》 cùng 《 Xuân Thu Tả Truyện 》, hợp xưng là đại kinh.
Sách này gồm hai mươi cuốn bốn mươi chín thiên, chương pháp chặt chẽ, văn từ uyển chuyển, trước sau hô ứng, ngôn ngữ trang trọng mà biến hóa linh hoạt, nhưng là tinh hoa văn cổ, dù chỉ đọc thông suốt một thiên cũng rất tốn sức, đừng nói là học thuộc lòng toàn bộ.
May mà Quan Ninh kiếp trước từng đọc lướt qua, đọc hiểu thì không thành vấn đề, nhưng làm sao có thể nhớ hết toàn bộ được?
Hơi khó đây!
Quan Ninh bắt đầu đọc thầm theo những đoạn Tiêu Nhạc Dao đã đánh dấu.
Việc đọc hiểu vẫn rất nhanh, điểm này đối với học bá như Quan Ninh không thành vấn đề.
Rất nhanh đọc xong một đoạn, Quan Ninh nhắm mắt thử xem có nhớ được không.
Đây hoàn toàn là hành vi vô thức, bình thường học thuộc lòng chính là như vậy.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, hắn bắt đầu hồi tưởng.
Vậy mà đúng lúc này, Quan Ninh lại phát hiện đoạn văn hắn vừa đọc thầm qua hiện lên rõ ràng, giống như đã thuộc từ lâu vậy, lại còn đặc biệt sâu sắc, đồng thời cũng giống như đột nhiên khai khiếu.
Những câu vốn khó đọc, lại rất dễ dàng lý giải được.
Loại tinh hoa văn cổ này, cần có chú giải tương ứng phụ trợ để đọc và lý giải.
Kiếp trước Quan Ninh từng xem qua sách vở liên quan, những ký ức đó cũng trở nên rõ ràng vào lúc này, đang giúp hắn lý giải dễ dàng hơn.
"Đây là ảo giác sao?"
Quan Ninh có chút không dám tin, có cảm giác không chân thật, sao trí nhớ của hắn đột nhiên lại tăng cường, gần như đạt tới trình độ đã gặp qua là không quên được?
Hắn lại đọc thầm thêm một đoạn nữa, rồi lại nhắm mắt đọc thuộc lòng.
Ký ức khắc sâu tự nhiên tuôn trào.
Chỉ cần hắn nghĩ, là có thể biết rõ ràng đó là câu nào, chữ nào.
Đây là thật!
Cho nên, ta có năng lực đã gặp qua là không quên được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận