Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 447: Các nàng vẫn khỏe chứ?

Chương 447: Các nàng vẫn khỏe chứ?
Trong cơn gió lạnh thấu xương, tiếng quân côn đánh xuống vang lên đùng đùng.
Trương Lập, Diêm Bằng hai người đau đớn khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng từ đầu đến cuối họ cũng không kêu lớn tiếng, chỉ trầm giọng chịu đựng.
Là nhân tài có thể mài dũa.
Quan Ninh nhìn thấy hết, hắn cũng không cảm thấy việc tâm cơ sâu nặng có vấn đề gì.
Trong thời loạn thế này, không có đầu óc tính kế thì làm sao có thể sinh tồn được, quan trọng là ở cách dùng người.
Dưới uy thế này, tin rằng bọn họ sẽ càng có lòng kính sợ.
Cái gì khó khăn có được mới càng biết trân quý gấp bội.
Lại một lát sau, 50 roi quân côn đã đánh xong toàn bộ.
Sắc mặt hai người đã trắng bệch.
Nhưng vẫn cố nén đau đớn chuẩn bị đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích."
Quan Ninh đến trước mặt bọn hắn, mở miệng nói: "Hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ nỗi đau phải chịu hôm nay, một lòng theo bổn vương."
Lời này một câu hai nghĩa, với sự thông tuệ của hai người thì làm sao có thể nghe không hiểu?
"Thuộc hạ... ghi nhớ."
Hai người đáp một tiếng, lập tức liền trực tiếp ngất đi.
Chắc hẳn cũng đã chịu đựng đến cực hạn.
"Người đâu, dẫn bọn hắn vào trong tĩnh dưỡng."
Quan Ninh sắp xếp người cẩn thận từng li từng tí khiêng bọn họ về, còn đại quân của hắn cũng chính thức tiến vào chiếm giữ Tứ Thành.
Không tốn một binh một tốt, ngược lại còn thu nạp được gần bốn vạn quân lính, quả thật là đại thắng.
Quân đội dàn xếp xong xuôi.
Quan Ninh cũng nắm được một chút tình hình.
Sau khi Trương Lập và Diêm Bằng chiếm được Tứ Thành, bọn họ cũng áp dụng sách lược tương tự như Quan Ninh.
Thu lại vũ khí trang bị xong, để các tướng sĩ nguyên thủ thành rời đi.
Nhưng có một bộ phận người tự nguyện ở lại, cho nên quân đội cũng được mở rộng đến ba mươi lăm ngàn người.
Chỉ có điều các tướng lĩnh chủ yếu của đội quân phòng thủ này bị bọn họ giữ lại, nhất là thủ tướng Hàn Minh, còn bị ngược đãi một phen.
Kỳ thực cũng có thể hiểu được.
Chính là Hàn Minh này đã hạ lệnh không cho bọn hắn vào thành, cho nên trong lòng có oán khí.
"Hàn Minh này xuất thân huân quý, bản thân không có bản lĩnh gì, chỉ là đến để kiếm chút chiến công."
Diêm Bằng báo cáo một chút tình hình với Quan Ninh.
Bọn họ tỉnh lại vào lúc chạng vạng tối, Quan Ninh tự mình mang rượu thuốc xoa bóp đến thăm hỏi.
Đánh một gậy lại cho quả táo ngọt.
Loại thủ đoạn này hắn dùng đã đến mức lô hỏa thuần thanh, cái gọi là Ngự Hạ chi Đạo chính là như vậy.
Hai người này đúng là cao thủ dùng kế.
Bọn họ đã thả một nhóm người rời đi, đồng thời cũng cài người của mình vào trong đó.
Thành tiếp theo tên là Giang Thành, kỳ thực chỉ là một thị trấn.
Dù sao số đại thành có thể giữ vững cũng có hạn, chỉ có thể lùi một bước để tính kế khác.
Giang Thành có hai mươi ngàn quân đồn trú, hơn nữa còn là quân lính Tây Bắc quân đang đóng giữ.
Điều khá thú vị là đại bộ phận người rời khỏi Tứ Thành đều là người của Thiên Hùng Quân.
Bởi vì chuyện xảy ra ở Phiền Thành liên quan đến Diêm Bằng và Trương Lập đã truyền ra, nên giữa hai đội quân này có mâu thuẫn.
Giống như lần này không cho bọn họ vào thành, cũng có nguyên nhân từ phương diện này.
"Nghĩa Châu đã tấn công được hơn nửa, tình hình bên này khẳng định chẳng mấy chốc sẽ bị Vũ Văn Hùng biết rõ. Hắn vì khống chế mâu thuẫn, tất nhiên sẽ hạ lệnh cưỡng chế tiếp nhận đám lính rút lui, cho nên người mà các ngươi cài vào trong đó sẽ có tác dụng."
Quan Ninh cũng không thể không cảm thán.
Trương Lập mở miệng nói: "Trong quân phòng thủ Giang Thành có người quen của ta, ta đã sắp xếp để bọn họ tự mình tiếp xúc, có lẽ có thể tranh thủ được, lại thực hiện một phen nội ứng ngoại hợp."
"Tốt!"
Quan Ninh mở miệng nói: "Nguyên tắc mà bổn vương luôn theo đuổi chính là có thể không đánh thì sẽ không đánh, dù sao cũng cùng thuộc một nước, cần gì phải tự giết lẫn nhau?"
"Vương gia nhân nghĩa."
Diêm Bằng mở miệng nói: "Hiện tại triều đình rất không được lòng dân, đi đến đâu cũng mang theo một mảnh oán khí."
"Đúng vậy."
Lúc này Trương Lập mở miệng nói: "Tại Tứ Thành này có một gia tộc họ Liễu, Liễu gia là đại tộc giàu có ở địa phương, việc kinh doanh làm rất lớn, cũng vô cùng có uy vọng."
"Bởi vì họ từng có nhiều qua lại làm ăn với Quan thị hiệu buôn, nên khiến gia tộc gặp nạn. May mà Liễu gia ở Tứ Thành có chút quan hệ, đã đút lót cho quan viên địa phương không ít tài vật mới có thể tạm thời sống tạm bợ qua ngày. Quan thị hiệu buôn này có phải có quan hệ với ngài không?"
Trương Lập là người của Tây Bắc quân nên không quen thuộc với tình hình này.
"Quan thị hiệu buôn chính là nhà của ta."
Quan Ninh không ngờ lại gặp được người quen ở đây.
Liễu gia này hắn biết rõ, chủ yếu kinh doanh các mặt hàng như lương thực, vải vóc tơ lụa. Liễu gia và Quan thị hiệu buôn hợp tác rất sâu, thông qua họ mà vận chuyển được rất nhiều lương thực đến phương bắc.
Quan Ninh từng gặp gia chủ nhà họ Liễu là Liễu Hải Ngọc ở kinh thành.
Nhưng sức khỏe của Liễu Hải Ngọc này trước giờ không tốt, phải uống thuốc quanh năm.
Việc nhà Liễu gia trước nay đều do con gái ông ta là Liễu Phỉ trông coi quán xuyến. Liễu Phỉ này rất có tiếng, tài mạo song toàn.
Lần gặp mặt ở kinh thành đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
Nhớ lại những chuyện này, Quan Ninh hỏi: "Liễu gia hiện tại thế nào?"
Liễu gia gặp nạn không phải là không có liên quan đến hắn.
Trước khi hắn tạo phản, Quan thị hiệu buôn đã bán hết sản nghiệp rút lui toàn bộ, việc này khiến Long Cảnh Đế tức hổn hển.
Hắn bắt đầu thực hiện chính sách liên lụy.
Những gia tộc, hiệu buôn từng hợp tác với Quan thị hiệu buôn đều bị tra hỏi.
Liễu gia này chính là một trong số đó.
"Không tốt lắm."
Trương Lập mở miệng nói: "Sau khi bị điều tra, gia chủ nhà họ Liễu là Liễu Hải Ngọc bị bắt, không lâu sau thì chết trong ngục. Sau đó gia tài tiêu tán hết, mới miễn cưỡng duy trì được, chỉ còn con gái của Liễu Hải Ngọc là Liễu Phỉ đang khổ cực chống đỡ."
"Sau khi Hàn Minh đồn trú Tứ Thành, một lần tình cờ thấy được vẻ mỹ mạo của Liễu Phỉ này, liền nảy sinh ý muốn chiếm đoạt."
"Thành công sao?"
Sắc mặt Quan Ninh trầm xuống.
"Không thành."
Lúc này Diêm Bằng lại mở miệng nói: "Việc này xảy ra cũng chỉ mới hai ngày trước, Liễu Phỉ tính tình cương liệt, thề sống chết không theo. Hàn Minh cũng nảy ý định đùa bỡn, hắn bắt người nhà Liễu gia đến, định giết từng người một để ép buộc Liễu Phỉ phục tùng. Mới giết được một người thì chúng ta đã chiếm được Tứ Thành..."
Quan Ninh khẽ thả lỏng.
Hắn lấy làm lạ hỏi: "Các ngươi làm sao biết được những chuyện này?"
Trương Lập thấp giọng nói: "Chúng ta biết được lúc bắt Hàn Minh, nhìn thấy Liễu Phỉ kia quả thực rất xinh đẹp..."
"Các ngươi cũng nảy sinh tà niệm?"
Sắc mặt Quan Ninh hơi trầm xuống.
"Không có, không có."
Trương Lập vội nói: "Chúng ta định bụng sẽ dâng Liễu Phỉ cho ngài, nàng ấy mới kể cho chúng tôi nghe những chuyện này, còn nói muốn gặp ngài."
"Nàng đang ở đâu?"
"Kim Đô, ngươi dẫn Vương gia đến."
Trương Lập sắp xếp người.
"Các ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Quan Ninh dặn dò vài câu rồi đi theo người dẫn đường.
Đây cũng coi như là gặp lại cố nhân.
Hắn từng gặp Liễu Phỉ hai lần, ký ức vô cùng sâu sắc.
Bởi vì nàng có dung mạo tuyệt mỹ, cũng bởi vì tài năng kinh doanh của nàng, đến nỗi ngay cả Tiền Đại Phú cũng vô cùng kính phục.
Liễu gia gặp nạn, có quan hệ rất lớn với hắn.
Lúc khởi binh khi đó, những chuyện này căn bản không thể nào quan tâm hết được, chỉ sợ cũng không chỉ có một nhà Liễu gia.
Long Cảnh Đế trút hết nộ khí đối với hắn lên những nơi khác, không biết bao nhiêu người đã gặp nạn.
Nhưng chuyện này căn bản không có cách nào khác.
Quan thị hiệu buôn rời khỏi Kinh Thành, các mối quan hệ trước đây cũng hoàn toàn cắt đứt.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới rất nhiều chuyện.
Những người bạn tốt ở kinh thành không biết giờ ra sao?
Còn những người phụ nữ của hắn thì sao?
Tiết Phương.
Cái tên này bỗng nhiên nhắc đến lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Nghĩ kỹ lại, thời gian rời khỏi Thượng Kinh đã không ngắn. Hắn trước đến Lũng Châu, sau đó dẹp yên Bắc Phương chi loạn, lại đến Man Hoang... Mãi cho đến tận bây giờ.
Tiết Phương, Tiết Dao, Mạc Tuyên, Diệp Vô Song...
Đã lâu không gặp, các nàng vẫn khỏe chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận