Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 459: Điều kỳ quái nhất chiến tranh

Chương 459: Trận chiến kỳ quái nhất
Khí trời âm trầm, khắp trời là những đám mây đục dày đặc, trĩu nặng, màu vàng xám, gió đông bắc gào thét u u, tàn phá bừa bãi trên cuồng dã...
"Nơi này sẽ là chiến trường thích hợp nhất."
Quan Ninh lẩm bẩm, hắn đã dẫn quân đến bên ngoài Tân La Thành.
Việc đã từng thực hiện vườn không nhà trống khiến cho nơi này một mảnh trống trải.
Dưới trướng Quan Ninh lợi hại nhất chính là kỵ binh, nhưng kể từ khi khởi binh đến nay, chưa từng được vận dụng trên quy mô lớn, bởi vì không có cơ hội.
Dương trường tránh đoản.
Đây là đạo lý ai cũng hiểu.
Nhưng bây giờ lại có cơ hội, hắn phải dùng trận chiến này để đặt vững nền tảng thắng lợi...
"Quan Ninh quả nhiên đã đến."
Tiêu Đằng đứng trên tường thành nhìn, hắn cũng không biết chuyện Phí Điền gửi mật tín cho Quan Ninh, chỉ cho rằng Quan Ninh là đến công thành như bình thường.
"Điện hạ, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa."
Lúc này Phí Điền đi đến bên cạnh hắn.
"Chúng ta ra khỏi thành chủ động tấn công địch, nhưng tùy tình hình mà quyết định, nếu thắng thì cố nhiên là rất tốt, nếu thua trận, chúng ta có thể thuận thế rút lui..."
"Ừm."
Tiêu Đằng biết rõ dưới tình thế trước mắt, chỉ có thể làm như vậy.
Hắn đã hứa hẹn với các tướng sĩ là sẽ đưa lương thực tới trong năm ngày, nhưng tình hình thực tế là, đừng nói năm ngày, mà ngay cả mười ngày nửa tháng cũng không thể đưa tới được.
Đến kỳ hạn mà lương thực không tới, không cần chờ địch quân công thành, chính những tướng sĩ này cũng có thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Lúc này còn không chạy thì chờ gì nữa?
Chủ động xuất kích chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là rút lui về sau...
Nghĩ như vậy.
Tiêu Đằng mở miệng nói: "Làm vừa phải thôi, không thể tiêu hao quá nhiều."
"Ngài cứ yên tâm đi."
Phí Điền lại hỏi: "Dù sao cũng là chủ động xuất kích, ngài không ra ngoài đốc chiến sao? Như vậy cũng có thể khích lệ sĩ khí."
"Bổn vương... thôi không đi."
Địch quân đông nghìn nghịt, một mảnh đen kịt nhìn không thấy điểm cuối.
Nếu như chiến đấu nổ ra thì sẽ là cảnh tượng thế nào?
Độ nguy hiểm quá cao.
Phí Điền đầy ẩn ý nói: "Nhưng cũng nên có một vị Hoàng tử ra mặt chứ nhỉ, nếu không thì cũng không hợp lý lắm, ngài thấy sao??"
Tiêu Đằng không phải kẻ ngốc.
Hắn lập tức phản ứng lại.
Dưới tình hình chiến loạn, không có gì là có thể kiểm soát được, người chết lại càng là chuyện rất bình thường.
Đây là một cơ hội tốt để mượn đao giết người!
Hoàng vị chỉ có một, đừng nhìn hiện tại ba huynh đệ bọn họ là người một nhà thương yêu lẫn nhau, nhưng Tiêu Đằng biết rõ, hai vị huynh đệ kia của hắn hận không thể hắn chết ngay!
Chết một đối thủ cạnh tranh thì sẽ bớt đi một.
"Phí Điền, ngươi quả thực chính là giun trong bụng bổn vương a!"
Tiêu Đằng có chút cảm thán.
Dưới trướng hắn không ít môn khách mưu sĩ, nhưng so với Phí Điền thì kém quá xa.
Nắm bắt mọi thời cơ để tiêu diệt đối thủ, lại còn trong tình huống hợp tình hợp lý.
Đây chẳng phải là quá đúng lúc sao?
Ý nghĩ chợt lóe lên.
Tiêu Đằng liền lập tức gọi Chu Vương Tiêu Thừa tới.
Tiêu Thừa nhỏ tuổi nhất, so ra thì đơn thuần hơn một chút.
"Ngươi đến tiền quân đốc thúc đi, đương nhiên cũng không cần ngươi ra chiến trường, đợi đến lúc chúng ta muốn rút lui, ngươi cũng theo đó rút lui, ngươi chỉ cần đến làm màu thôi."
"Vậy sao không để tứ ca đến?"
"Đây chẳng phải là đại ca đang cho ngươi cơ hội thể hiện sao?"
"Đa tạ đại ca."
Tiêu Thừa cười nói: "Vẫn là đại ca thương ta nhất!"
Không ai chú ý tới, lúc hắn nói lời này, bàn tay giấu trong ống tay áo đang nắm chặt thành nắm đấm.
Chính ngươi sợ nguy hiểm không đi, lại bắt ta đến?
Hừ!
Trong lòng Tiêu Thừa dâng lên một mảnh hận ý, hắn đâu phải kẻ ngốc.
"Tốt, các ngươi đi đi."
Tiêu Đằng mở miệng nói: "Phí Điền, ngươi cứ tùy cơ quyết đoán."
"Vâng."
Hai người họ nối gót nhau xuống tường thành.
"Đại ca thật là người sung sướng nhỉ, chỉ đứng nhìn trên tường thành, còn việc nguy hiểm thì giao cho chúng ta."
Tiêu Thừa như cố ý như vô tình nói.
Hắn cũng không nghi ngờ Phí Điền đang châm ngòi, bởi vì Phí Điền cũng đang ở tuyến đầu.
"Tần Vương điện hạ đôi lúc quả thực có phần bá đạo hơn."
Phí Điền cười phụ họa nói một câu.
Thật cao tay, đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn đang khích bác ly gián.
Đôi lúc? Là lúc nào?
Đương nhiên là lúc tiêu diệt đối thủ cạnh tranh rồi!
Tiêu Thừa hừ lạnh một tiếng không nói gì, nhưng trong lòng lại dấy lên oán độc.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chân thành.
Nơi này đã tập hợp được một đội quân quy mô lớn.
Phí Điền đi đến trước mặt một vị tướng lĩnh thô kệch, người này tên là Cổ Báo, xuất thân từ Tây Bắc quân.
Hắn đã bị Tiêu Đằng mua chuộc, bây giờ là đại tướng, nắm giữ quân quyền.
"Điện hạ ra lệnh, có thể bắt đầu."
Cổ Báo gật gật đầu, lập tức lớn tiếng hô: "Mở cửa thành!"
"Mở cửa thành!"
Mấy tháng nay, cửa chính của Tân La Thành lần đầu tiên được mở ra!
Để thuận tiện cho đại quân ra ngoài, Úng Thành bên trong đều đã bị dỡ bỏ, khiến cho một số công sự phòng ngự bị phá hủy gần hết.
Tâm huyết của Vũ Văn Hùng hoàn toàn uổng phí!
Nếu sau này hắn biết được, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Từng đội quân sắp xếp chỉnh tề lần lượt ra khỏi thành.
Trận chiến này về sau được gọi là trận chiến kỳ quái nhất đã bắt đầu.
Tại sao lại kỳ quái nhất?
Từ bỏ thành trì kiên cố không phòng thủ mà lại chủ động tấn công, đây chẳng phải là trái với lẽ thường sao?
Được rồi, bởi vì trong thành không đủ lương thảo, không cách nào cố thủ, điều này cũng có thể giải thích được.
Nhưng rõ ràng biết rằng giao chiến chính diện không thể địch lại được, mà vẫn cứ phát động tấn công, điều này thật không thể nào hiểu nổi.
Sau này có người hỏi người trong cuộc, lúc đó đã là Hữu Tướng của đế quốc - Phí Điền, hắn mới nói ra nguyên do...
Là hắn đã lâm trận sửa đổi mệnh lệnh của Tần Vương Tiêu Đằng, biến đánh nghi binh thành cường công, biến xuất chiến một bộ phận thành toàn quân xuất kích!
Phí Điền chính là muốn những người này đi chịu chết!
Mà lực lượng xuất chiến đầu tiên chính là năm vạn tinh kỵ.
Đây là lực lượng kỵ binh mà Vũ Văn Hùng đã điều động và sáp nhập từ hai đội quân là Thiên Hùng Quân và Tây Bắc quân.
Cũng là lực lượng có chiến lực mạnh nhất dưới trướng!
Ngay cả trong tình huống tiếp tế eo hẹp, đội kỵ binh này vẫn được ưu tiên cung ứng.
Đối với đội kỵ binh này Tiêu Đằng cũng cực kỳ coi trọng, vốn định dùng làm hậu thủ, thế nhưng bây giờ lại tấn công theo kiểu tự sát như vậy!
Thứ mà bọn họ phải đối mặt là, lực lượng tinh nhuệ mạnh nhất dưới trướng Quan Ninh... Trấn Bắc Quân!
"Toàn quân xuất kích!"
Vào thời khắc này, Quan Ninh cũng hạ lệnh.
Trống trận gióng lên, kèn lệnh tiến công đã vang lên.
Đạp! Đạp! Đạp!
Mặt đất rung chuyển, cuốn theo bụi đất tung bay.
Mấy vạn kỵ binh cuồn cuộn kéo đến, giống như thủy triều cuốn tới.
Trong suốt quá trình này, ngoài tiếng vó ngựa dồn dập, không hề có bất kỳ tiếng hô hét riêng lẻ nào vang lên!
Biểu cảm trên mặt mỗi kỵ binh đều giống hệt nhau... Lạnh lùng.
Điều này mới là đáng sợ nhất, có thể gây ra cho người ta một loại cảm giác áp bức vô hình.
Mà đội kỵ binh bên Tân La Thành vốn đang tăng tốc tấn công, rõ ràng cảm nhận được áp lực, tốc độ bất giác chậm lại.
Bọn họ hô hào thì vang dội nhất, nhưng khí thế thực sự lại cách biệt một trời một vực.
Trên tường thành, Tiêu Đằng đã gấp đến độ nhảy dựng lên.
"Ai bảo kỵ binh xuất động?"
"Là ai đã ra cái mệnh lệnh như vậy?"
"Phí Điền sao? Hắn chỉ là giám quân, e là không chỉ huy nổi bọn họ."
"Là Cổ Báo sao?"
Tiêu Đằng chửi rủa cũng vô ích, tên đã trên dây, không thể không bắn, giờ phút này tim hắn như treo lên cổ họng.
Cảnh tượng này quá hùng vĩ, nhất là dưới góc nhìn của hắn.
Nhưng hắn không hề rung động, mà là mặt mày đầy vẻ kinh sợ!
Đến hôm nay hắn mới thực sự được chứng kiến thế nào gọi là, đệ nhất cường quân Đại Khang!
Hắn trơ mắt nhìn hai dòng lũ lớn va chạm vào nhau, rồi sau đó một dòng lũ nuốt chửng dòng lũ kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận