Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 154: Võ nhân một loại khác tác dụng

Chương 154: Một tác dụng khác của võ nhân
"Không làm nữa? Tại sao?"
Quan Ninh vẻ mặt ngạc nhiên.
Đốc Bộ Ti không phải là nha môn bình thường, cùng là bộ khoái nhưng so ra đãi ngộ cũng khá tốt.
"Không có ý gì."
Dịch Dương uống cạn rượu trong chén, tùy ý nói: "Chủ yếu là không thoải mái, muốn làm tốt một việc thật khó."
"Các ngươi đừng quá bi quan, ta có thể che chở các ngươi, chuyện lần này đã qua rồi, hơn nữa còn có Mạc Ti Thủ."
Quan Ninh mở miệng nói: "Ta tuy muốn rời đi, nhưng ta đã tiến cử Vệ Lăng với Mạc Ti Thủ làm bộ đầu một khu, vốn dĩ nên là ngươi làm, là ta đã thò một chân vào."
"Không phải vì nguyên nhân này, chỉ là đôi khi cảm thấy ấm ức."
"Đúng vậy."
"Đa tạ Đầu, chúng tôi đã quyết định không làm nữa, bên phía Mạc Ti Thủ cũng đã nói xong rồi."
Mấy người khác cũng phụ họa theo.
"Chuyện này..."
Quan Ninh biết rõ ý họ đã quyết, cũng biết nguyên nhân.
Đấu tranh của tầng lớp trên luôn có thể vô cớ liên lụy đến nhân viên cấp dưới, bọn họ cũng muốn làm tốt công việc, nhưng trước sau đều không làm được, bọn họ thất vọng nản lòng.
"Hay là các ngươi theo ta đi."
Quan Ninh mở miệng nói: "Chuyện khác không dám nói, nhưng nhất định có thể tự do thoải mái."
Hắn nảy ý định thu nạp họ, mấy người này đều là bộ khoái của Đốc Bộ Ti, thân thủ rất tốt, làm việc dứt khoát rõ ràng, hắn đang cần những người như vậy.
"Chúng ta chỉ là hạng võ phu, chỉ biết chút công phu quyền cước, việc khác không biết làm."
"Có thể đến giao hàng nhanh."
Quan Ninh mở miệng nói: "Các ngươi võ nghệ cao cường, cước lực dồi dào, đến giao hàng nhanh là thích hợp nhất."
"Chuyển phát nhanh?"
Mấy người đều lộ vẻ nghi hoặc.
"Quan Thị Phái Tống đã nghe qua chưa?"
Quan Ninh giải thích: "Ta chuẩn bị mở rộng quy mô lớn, ví dụ như mua đồ hộ, đưa thư tín hộ, giao đồ ăn hộ... Vừa đúng lúc đang cần nhân lực."
"Tiền không phải cho không, làm nhiều hưởng nhiều, làm càng nhiều kiếm càng nhiều, chắc chắn không có chuyện phiền lòng."
Quan Ninh cũng không trực tiếp hứa hẹn đãi ngộ, những người như bọn họ đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, trực tiếp đưa tiền ngược lại sẽ khiến họ phản cảm, cảm thấy như là bố thí.
"Hay là cứ thử trước một thời gian, cảm thấy không hợp thì tính sau."
Quan Ninh mở miệng nói: "Quan Thị Phái Tống này rất có tiền đồ, ví dụ có người muốn gửi thư tín đến Thanh Phong Trấn nhưng bản thân lại không muốn đi, như vậy chúng ta có thể giúp vận chuyển. Chờ quy mô mở rộng, ta muốn thiết lập các trạm điểm của chúng ta ở khắp nơi trong cả nước, có thể giúp thư tín, đồ vật được đưa đến nhanh nhất..."
Mấy người nghe xong đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ý tưởng này quả thực rất táo bạo, nhưng đúng là rất có tiềm năng.
Trong cuộc sống thường ngày, khó tránh khỏi gặp phải tình huống này.
"Mở rộng ra khắp nơi trong cả nước?"
Vệ Lăng nhìn Quan Ninh đầy ẩn ý, nếu như vậy, chẳng khác nào có được thế lực hợp pháp tại mỗi khu vực trọng yếu.
Nếu dùng để truyền tin tình báo thì hiệu quả sẽ thế nào?
"Đúng vậy."
Quan Ninh mở miệng nói: "Nghiệp vụ của chúng ta có thể mở rộng ra cả nước, thậm chí sang cả hai quốc gia khác biệt."
"Tại sao gọi là chuyển phát nhanh, chính là vì muốn nhanh, phải đảm bảo hiệu quả trong thời gian giới hạn, cho nên các ngươi là cực kỳ phù hợp..."
Hắn miêu tả một kế hoạch lớn lao, nhưng mục đích thực sự là gì thì chỉ có mình hắn biết...
Mấy người đều tỏ ra rất hứng thú, đi theo vị Thế tử này, chưa nói đến chuyện khác, đãi ngộ chắc chắn sẽ không kém, đây cũng là một sinh kế không tồi.
Gần đây Quan Thị Phái Tống được bàn tán rất nhiều, trên đường thường xuyên có thể thấy người mặc trang phục đặc chế cưỡi ngựa chạy đi chạy lại, nghe nói đãi ngộ cũng rất tốt.
Ban đầu chỉ vận chuyển Ngọc Nhan Sương, nay đã mở rộng sang các nghiệp vụ như giao bữa ăn hộ, rất được giới nhà giàu quý tộc ưa thích.
"Ngươi thì sao, Vệ Lăng?"
Quan Ninh hỏi.
Với người này hắn là coi trọng nhất, hắn cũng là người mạnh nhất trong số mấy người này.
"Tạm thời chưa có nơi nào để đi, cứ thử trước xem sao."
"Tốt, chúng ta lại có thể cùng nhau làm việc rồi."
Nguyên Tử Minh tỏ ra rất phấn khích.
"Nào, cạn ly."
Quan Ninh cũng vui mừng vì đã lôi kéo được người.
Mở Quan Thị Phái Tống không chỉ đơn thuần vì phát triển thương nghiệp, mà còn là một thủ đoạn phát triển thế lực trá hình.
Theo đà không ngừng mở rộng, phân bố ra khắp cả nước, đây sẽ là một thế lực không nhỏ, dùng để truyền tin tình báo, dò la tin tức thì tác dụng rất lớn.
Bữa rượu này uống rất thỏa thích, trong mấy ngày tra án vừa qua, Quan Ninh luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, khó có dịp thả lỏng, hắn cũng buông thả uống, cuối cùng say khướt mới tan tiệc.
Được thị vệ theo hầu vất vả đưa về đến nhà, Quan Ninh nửa tỉnh nửa say, cơn say kéo theo chút dục vọng còn sót lại, mượn rượu lấy thêm can đảm, hôm nay hắn muốn "xử lý" Tuyên Ninh công chúa.
Đem về nhà làm gì?
Để làm cảnh à?
"Tuyên Ninh đâu? Hôm nay hầu hạ gia cho tốt vào."
Quan Ninh chẳng thèm để ý gì nữa, lớn tiếng gọi.
"Tuyên Ninh công chúa đã về cung rồi, Thế tử, ngài đừng nói bậy, có khách ở đây."
Ngô quản gia mặt đầy vẻ xấu hổ, sao hôm nay Thế tử lại uống nhiều thế này.
"Về cung?"
"Sao lại về cung?"
Quan Ninh lớn tiếng nói: "Đến một tiếng báo trước cũng không có, coi ta là kẻ ở rể chắc? Ta là cưới hỏi đàng hoàng!"
"Thế tử à, ngài chú ý một chút, có khách đến."
"Ồ, cô nàng này không tệ nhỉ?"
Quan Ninh nhìn thấy bên cạnh có một nữ tử, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mắt to tròn, mặt đỏ bừng, chỉ là cơn say làm mắt hơi hoa, luôn nhìn không rõ mặt.
"Ngươi không phải về cung rồi sao? Đây không phải đang ở đây à?"
Quan Ninh gạt thị nữ đang đỡ hắn ra, trực tiếp lao tới.
"Oa, mềm thật!"
Cảm giác này thật là khoan khoái.
"Đi, chúng ta về phòng nào."
Hắn ôm lấy định đi thì bị Ngô quản gia và mấy thị nữ vội vàng chạy tới kéo ra.
"Thế tử, ngài nhận nhầm người rồi, đây không phải công chúa, mà là Tiết tiểu thư."
"Tiết tiểu thư?"
Quan Ninh ngây người một lúc, đầu óc tỉnh táo lại một chút, nhìn kỹ lại lần nữa, không phải Tiết Phương thì là ai?
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, mắt trợn trừng nhìn hắn.
"Quan Ninh, sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy!"
Tiết Phương tức đến toàn thân run rẩy, hôm nay nàng lén tìm đến Quan Ninh là vì đám tiểu thư quý tộc kia lại nhờ nàng mua loại quần áo đặc biệt đó.
Kể từ lần trước nàng mua hộ một lô, thứ đó đã lan truyền trong giới của họ, cực kỳ được yêu thích. Người nhờ nàng mua hộ cũng ngày càng nhiều, những người đã mua rồi cũng muốn thêm mấy món nữa.
Chỉ là nàng ngại mặt mũi, không muốn tiếp xúc với Quan Ninh nữa, nhưng lại không cách nào từ chối. Vả lại, nàng cũng muốn kiếm tiền, Ngọc Nhan Sương đã dùng hết từ lâu, lại ra sản phẩm mới nhưng đều quá đắt, nàng căn bản không mua nổi.
Cho nên đành tới mua hộ lần nữa, vì che mắt người khác, chỉ có thể lén lút mò đến vào buổi tối, rồi cứ thế đợi đến tận bây giờ.
Thực ra nàng còn có một nguyên nhân quan trọng khác, cũng không biết gia gia phát điên cái gì, lại muốn cử muội muội nàng là Tiết Dao đến bên cạnh Quan Ninh, nói là dùng mỹ nhân kế gì đó... Nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng đối với nàng mà nói, đây chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Đến lúc đó Tiết Dao tiếp xúc với Quan Ninh, lỡ như nói ra chuyện giữa nàng và Quan Ninh thì coi như xong...
Cho nên nàng nhất định phải sớm bàn bạc đối sách với Quan Ninh, nào ngờ lại gặp phải chuyện thế này.
Gã này trước mặt bao nhiêu người như vậy mà trực tiếp nhào tới.
Tiết Phương tức giận không thôi, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Sau màn náo loạn này, Quan Ninh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn không ít.
"Tiết tiểu thư đợi muộn thế này, chẳng lẽ là nhớ ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận