Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 128: Thịnh huống chưa bao giờ có

Chương 128: Rầm rộ chưa từng thấy
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Quan Ninh cũng đang bận rộn, hắn đang tiến hành bước kiểm tra cuối cùng, để đảm bảo Ngọc Nhan Sương tuyệt đối không có vấn đề.
Không thể vừa khai trương đã làm hỏng bảng hiệu, hắn biết rõ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, chỉ cần xảy ra một chút chuyện nhỏ, liền sẽ bị phóng đại vô hạn.
Người khác thì không dám nói, nhưng Tiền Đại Phú chắc chắn sẽ làm như vậy.
Cho nên Quan Ninh khá là cẩn thận.
Nhất định phải thành công ngay lần đầu!
"Thế tử, chúng ta bán đắt như vậy, thật sự sẽ có người mua sao?"
Cận Nguyệt vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Giá tiền này thật sự quá cao, đủ để khiến rất nhiều người chùn bước.
"Sẽ có, tuyệt đối sẽ tranh nhau mua."
Quan Ninh rất chắc chắn.
Thứ hắn muốn chính là sự đắt đỏ này.
Giống như loại đồ vật bôi lên mặt thế này, lại còn có công hiệu như vậy.
Ngươi thử nói bán 1 đồng tiền xem.
Chắc chắn có người sẽ khịt mũi coi thường.
Đồ vật rẻ tiền như vậy làm sao có thể có hiệu quả này chứ?
Sẽ không có ai tin tưởng.
Ngược lại, nếu đặt giá cao, những tiểu thư quý tộc kia sẽ càng thêm tin tưởng.
Quý là có quý đạo lý.
Đây chính là tâm lý con người.
"Mấy ngày nay chúng ta gia công ngày đêm mới làm được hơn hai ngàn phần, tại sao chỉ bán năm trăm phần?"
Cận Nguyệt rất không hiểu, đã có thể kiếm tiền, tại sao không kiếm nhiều lời hơn?
"Đói bụng tiêu thụ a."
Quan Ninh giải thích: "Nếu Ngọc Nhan Sương bày bán đầy đường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thì còn có giá trị gì nữa?"
"Ngươi hãy nhớ kỹ, thứ này của chúng ta sản xuất rất không dễ dàng, nguyên liệu sử dụng đều là dược liệu quý giá nhất, muốn có cũng không được, như vậy mới có thể tăng giá trị đột biến."
Cận Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ.
Mới hiểu ra trong chuyện này lại có nhiều mánh khóe như vậy.
Quan Ninh nhìn Ngọc Nhan Sương đang được xếp đặt chỉnh tề trên kệ trong nhà kho, trầm giọng nói: "Sau này quân phí của Trấn Bắc Quân, đều trông cậy vào nó cả đấy!"
Nhìn vẻ mặt của Quan Ninh lúc này.
Cận Nguyệt không khỏi đau lòng.
Hắn là Thế tử kia mà, vốn sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, có thể sống không buồn không lo, tiêu dao tự tại.
Vậy mà bây giờ lại phải gánh vác nhiều như vậy.
Cung cấp cho cả một nhánh quân đội, áp lực này quá lớn. . .
Giờ phút này, Quan Ninh cũng cảm khái rất nhiều.
Từ không đến có là một quá trình khá dài, trải qua một khoảng thời gian, cuối cùng hắn cũng đã đứng vững gót chân ở kinh thành.
Hắn đã chứng minh được chính mình.
Cho nên Long Cảnh Đế không thể tùy ý xóa bỏ Trấn Bắc Vương Phủ, xóa bỏ vị trí Thế tử của hắn, chỉ có thể để mặc như vậy.
Tiếp theo, hắn muốn từng bước một tiến lên cao hơn ở kinh thành, rồi đoạt lại vị trí Thế tử...
Quan Ninh nắm chặt nắm đấm.
"Đúng rồi, Tuyên Ninh Công Chúa đã về chưa?"
Bận rộn mấy ngày, lúc này hắn mới nhớ ra.
"Không có."
"Nàng ấy đã đi mấy ngày rồi nhỉ?"
Quan Ninh rất cạn lời.
Người vợ này cưới về cũng như không cưới vậy, ngược lại Vĩnh Vinh Công chúa đã bị từ hôn lại rất tốt, hắn cũng nghe nói, Vĩnh Vinh Công chúa đã ủng hộ Bạch Xà Truyện của hắn.
"Hửm?"
Ý nghĩ đến đây.
Quan Ninh đột nhiên khẽ giật mình.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy Dương Túc rất quen mặt, hắn và Tuyên Ninh Công Chúa rất giống nhau.
Cẩn thận hồi tưởng lại, càng phát giác sự tương tự.
Gương mặt giống nhau?
Nhưng một người là nam, một người là nữ.
Quan Ninh nhíu mày.
Dương huynh có khuôn mặt thanh tú, một vài cử chỉ lại rất kỳ quái.
Hơn nữa hắn cũng phát hiện, trong lời nói của Lô Tuấn dường như rất cung kính đối với Dương Túc.
Nhưng Dương Túc lại nói bản thân hắn chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, điều này hoàn toàn không có lý a!
Chẳng lẽ là nữ giả nam trang?
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu Quan Ninh, một khi đã xuất hiện thì không thể ngăn lại được.
Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn giống Tuyên Ninh Công Chúa, chẳng lẽ là do Tuyên Ninh Công Chúa đóng giả?
Điều này cũng không đúng.
Về mặt logic cũng không hợp lý.
Tuyên Ninh Công Chúa là người câm, với lại nàng ta bị bệnh sao?
Cố ý nữ giả nam trang để tiếp cận mình sao?
Càng nghĩ càng thấy rối rắm, chỉ có thể chờ Tuyên Ninh Công Chúa trở về rồi hỏi lại...
Hiện tại, đại sự hàng đầu vẫn là việc bán Ngọc Nhan Sương.
"Thế tử, Ngọc Nhan Sương của chúng ta không cần đưa đến cửa hàng sao?"
"Không cần."
Quan Ninh mở miệng nói: "Chúng ta nhận đặt hàng tại tiệm, sau đó giao hàng tận nhà, sản phẩm chất lượng tốt đều đi kèm dịch vụ tốt..."
Cận Nguyệt như có điều suy nghĩ, nửa hiểu nửa không.
Nàng phát hiện dường như mình có chút nhìn không thấu Thế tử...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng.
Phía Đông Thị liền có rất đông người tụ tập, không chỉ nơi này, mà trước ba cửa hàng còn lại cũng có cảnh tượng rầm rộ tương tự, so với lúc bán Bạch Xà Truyện thì còn hơn chứ không kém.
Hôm nay là ngày bán Ngọc Nhan Sương.
Rất nhiều người không phải thật sự đến mua, mà là đến xem náo nhiệt, bởi vì phần lớn bọn họ đều không mua nổi.
Họ càng muốn biết liệu có ai mua hay không.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, thì sẽ không có ai mua.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ đã sai.
Giờ bán là vào giờ cố định, nhưng mới tờ mờ sáng đã có người xếp hàng ở đây.
Rất nhiều người trong số đó là gia đinh trong phủ của các Quan to Quyền quý, hiển nhiên là phụng mệnh mà đến.
Gặp nhau còn chào hỏi.
Ta là người nhà nào, ngươi là người nhà nào.
Ngươi cũng tới à!
Điều này khiến người xung quanh bàn tán ầm ĩ.
"Thật sự có người mua à, những người này đúng là có tiền đốt không hết hay sao?"
"Ai nói không phải chứ?"
"Đây chính là 50 lượng bạc đó!"
"Ngươi thấy năm mươi lượng là rất nhiều, nhưng trong mắt người ta thì chẳng là gì cả, thấy người kia không, đó là người của phủ Túc Quốc công đấy."
"Tránh ra, tránh ra."
Ngay lúc này, có một đội đình vệ binh hộ tống một cỗ kiệu xuất hiện.
Cỗ kiệu này rất quen thuộc, nhiều người từng thấy qua, lần gần đây nhất là xuất hiện ở Cửa Đông, lúc Quan Thế tử hồi kinh...
Đó là xe kiệu của Vĩnh Vinh Công chúa!
"Vĩnh Vinh Công chúa lại tới!"
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng kinh ngạc bàn tán!
Vị Vĩnh Vinh Công chúa này thường ngày hiếm khi xuất cung, nhưng hễ xuất cung thì cơ bản đều là vì Quan Ninh.
Lúc bán Bạch Xà Truyện, đã phái người đi mua, lần này lại càng đích thân xuất hiện.
Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng.
Chẳng phải đã bị từ hôn rồi sao?
Chẳng lẽ Vĩnh Vinh Công chúa này ngược lại lại có cảm tình với Quan Thế tử?
Đám đông nghĩ vậy, thấy xe kiệu kia dừng ở phía đông cửa hàng, hiển nhiên cũng đang chờ đợi mở cửa.
"Chuyện này. . ."
"Trưởng Công chúa giá lâm!"
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên, cùng lúc đó lại là một đoàn Đình Vệ Quân hộ tống một chiếc xe kiệu khác tới.
Chiếc xe kiệu này toàn thân màu đỏ thẫm, trông cực kỳ bắt mắt.
Ngoài Trưởng Công chúa phô trương như vậy ra, sẽ không còn người nào khác.
"Trưởng Công chúa cũng đích thân đến!"
Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, chỉ còn lại kinh ngạc và nghi hoặc.
Vị Quan Thế tử này rốt cuộc có ma lực gì, mà lại khiến cả hai vị Công chúa phải động lòng như thế?
Nếu là Tuyên Ninh Công Chúa đến thì cũng bình thường, dù sao nàng đã gả cho Quan Ninh.
Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, lại có hết cỗ kiệu này đến cỗ kiệu khác tới.
Những cỗ kiệu này đều đại diện cho một gia tộc quyền quý, phái người đến còn chưa đủ, còn phải đích thân đến!
Có thể tưởng tượng được, sức hấp dẫn của Ngọc Nhan Sương này lớn đến mức nào!
Quan trọng là các nàng còn rất kiên nhẫn, bất luận là hai vị Công chúa hay là các tiểu thư quý tộc khác, đều yên lặng chờ đợi...
Đây đều là cách tạo thanh thế.
Càng như vậy, càng được người ta săn đón, cũng càng ngày càng trở nên nóng bỏng.
"Tình hình gì thế này, không phải nói giờ Thìn sao? Giờ cũng sắp đến rồi, sao Quan Thế tử còn chưa tới?"
"Chắc là đến ba cửa hàng còn lại rồi."
"Hôm qua Quan Thế tử còn nói sẽ đích thân đến nơi này, không phải là lừa người đấy chứ?"
Theo thời gian trôi qua, người ngày càng đông, cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Quan Thế tử đến rồi."
"Mau tránh ra, để Quan Thế tử đi vào."
Ngay lúc này, một tràng xôn xao vang lên.
Dưới sự chú mục của vạn người, Quan Ninh cuối cùng cũng xuất hiện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận