Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 162: Các ngươi không bằng ta

Chương 162: Các ngươi không bằng ta
Chuyện công khai làm báo cáo sổ sách nhanh chóng lan truyền tại Hộ Bộ.
Vừa là báo cáo, cũng là kiểm nghiệm.
Khiến Quan Ninh lại một lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió!
Hoàn thành hạch toán nhiều sổ sách như vậy trong 15 ngày, dù không phải toàn bộ, nhưng về cơ bản là không thể, chuyện này ở cả Hộ Bộ gần như chưa từng có...
Mọi người bàn tán xôn xao, tất cả đều đổ dồn sự chú ý.
Quan Ninh lại tỏ ra rất bình thản, hắn muốn về nhà nghỉ ngơi một lát cho thật tốt, như vậy mới có đủ tinh thần để hoàn thành cuộc kiểm nghiệm lần này.
Không!
Nói đúng hơn, phải là chiến đấu.
Bởi vì trong lần hạch toán sổ sách Hộ Bộ lần này, hắn phát hiện rất nhiều vấn đề...
"Quan Ninh đi rồi, nhưng hắn lại khóa cửa rồi."
Bên này lập tức liền có người theo dõi sát sao, báo cáo cho Tiết Khánh.
"Hắn có mang theo thứ gì đi không?"
"Không có, là rời đi tay không."
"Tay không?"
Tiết Khánh nói: "Điều này nói rõ kết quả hạch toán của hắn vẫn để trên bàn, chúng ta có thể xem thử, như vậy thì càng nắm chắc."
"Thật sự muốn làm như vậy à?"
Tiêu Khải nhíu mày, hắn đường đường là Tấn Vương, sao có thể làm loại chuyện này?
"Không sao, chuyện này ta làm, không liên quan đến hai vị."
Tiết Khánh trực tiếp sắp xếp, đẩy những người khác ra, tìm đến thợ khóa giỏi, mở ổ khóa Quan Ninh mới thay, rồi rón ra rón rén đi vào.
Sao lại có cảm giác như đi ăn trộm thế này?
Tiết Khánh thầm nghĩ, đi đến trước bàn.
Chữ như gà bới.
Thu nhập, chữ như gà bới.
Chi tiêu, chữ như gà bới.
Có mấy vòng tròn được vẽ, một nét sổ thẳng, tóm lại loạn thất bát tao, hoàn toàn xem không hiểu.
Đây là ý gì?
Nhưng hắn lại càng yên tâm hơn.
Khóa lại ổ khóa mới cẩn thận, sau đó rời đi.
"Đi mời người đi, không có vấn đề."
Tiết Khánh trở về.
"Ngươi chắc chứ?"
Triệu Lập Bản lại hỏi.
"Đảm bảo không có vấn đề, ngài cứ đi mời người đi, lần này chúng ta sẽ hạ gục Quan Ninh!"
"Tốt!"
Tiêu Khải nói: "Nếu đã thế, bổn vương sẽ mời các Hoàng tử đang giám sát những bộ còn lại đến, dưới sự chứng kiến của nhiều người, trực tiếp dập tắt ảo tưởng kế thừa vương vị của hắn!"
Hắn vốn chủ trương tước bỏ phiên thuộc, đây là lý niệm chính trị mà hắn thể hiện, cho nên phải kiên định thực hiện đến cùng. Điều này cũng phù hợp với Triều cục hiện tại, thậm chí phụ hoàng hắn cũng từng ám chỉ về phương diện này khi hắn đến Hộ Bộ.
Cho nên nếu chuyện này thành công, sẽ giúp hắn ghi thêm không ít điểm, hắn mới cố hết sức thúc đẩy như vậy!
"Tốt, nếu đã vậy, chúng ta sẽ triệt để tiêu diệt tên ôn thần này!"
Triệu Lập Bản cũng hừng hực khí thế chiến đấu.
Chỉ có Tiết Khánh trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng hai vị kia đều đã quyết, hắn cũng không thể nói gì thêm.
Hai người Triệu Lập Bản, Tiêu Khải cũng bắt đầu đi mời người, có sự tác động của hai người này, rất nhanh chuyện đã lan truyền khắp các bộ nha trong triều đình.
Chuyện này vốn đã rất được chú ý, đồng thời đây là chặng đầu tiên Quan Ninh luân chuyển qua Lục Bộ.
Các vị Thượng thư những bộ còn lại và các quan viên chủ chốt đều được mời đến, đồng thời bao gồm năm vị Hoàng tử đang giám sát các bộ...
Đội hình như thế này trước nay chưa từng có, đều tụ tập tại Hộ Bộ!
Đến xế chiều, cuộc kiểm nghiệm công khai này chính thức bắt đầu.
Quan Ninh là người cuối cùng đến, có người dẫn đường, hắn vừa ngáp vừa đi vào.
Đây là một Sảnh đường tương đối rộng rãi, nội thất bài trí xa hoa, hai bên có bày ghế dựa.
Lúc này nơi đây đã ngồi đầy người.
Tất cả đều là những người giữ chức vụ chủ chốt trong triều, cùng các vị Hoàng tử. Việc quy tụ được nhiều nhân vật như vậy tại cùng một nơi, theo một nghĩa nào đó, cũng xem như một vinh dự đặc biệt.
Quan Ninh vừa bước vào, liền cảm nhận được từng luồng ánh mắt khác thường.
Bên phải ngồi là các quan viên của các bộ, có người hắn nhận ra: Hình Bộ Thượng thư Trương Chính, Lại Bộ Thượng thư Lô Chiếu Linh, những người khác rất lạ mặt.
Bên trái ngồi là mấy vị Hoàng tử: Tấn Vương Tiêu Khải, còn có Tề Vương Tiêu Minh từng gặp trong Tam Đường Hội Thẩm, còn ba vị kia cũng có thể dựa vào vị trí mà đoán ra thân phận.
Bởi vì chỗ ngồi đã được sắp xếp.
Người ngồi đầu tiên lớn tuổi nhất, đã hơn ba mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mũi cao, vóc người tầm trung, toát ra vẻ uy nghiêm.
Hắn chính là Đại Hoàng tử, cũng là người được phong Tần Vương, Tiêu Đằng.
Người ngồi kế tiếp là một tráng hán vóc người khôi ngô, nước da hơi ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn khiến y phục căng chặt.
Nhị Hoàng tử Tiêu Mông, được phong Sở Vương.
Nghe nói người này từ nhỏ đã có sức mạnh hơn người, có thiên phú rất lớn về phương diện luyện võ, rèn luyện sức mạnh, hắn còn từng nhiều lần tòng quân.
Quan Ninh từng gặp mặt vị Sở Vương này, bởi vì hắn từng rèn luyện trong Trấn Bắc Quân, còn từng chiến đấu với Man tộc trên chiến trường!
Người cuối cùng, nhỏ tuổi nhất nhưng cũng anh tuấn nhất, nước da trắng nõn, mặc y phục gấm màu tím, vô cùng sang trọng, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Hắn chính là Ngũ Hoàng tử, được phong Chu Vương, Tiêu Thừa.
Năm vị Hoàng tử đã trưởng thành của Đại Khang Vương Triều đều đã đến, nếu không có gì bất ngờ, người kế thừa đế vị tương lai sẽ là một trong số bọn họ.
Có người ánh mắt lạnh lùng, có người tỏ vẻ thiện ý.
Quan Ninh dường như không cảm nhận được áp lực này, vẻ mặt bình thản.
"Hôm nay mời các vị đến đây, chủ yếu là muốn kiểm nghiệm xem thành tích mà Quan Ninh làm được ở Hộ Bộ có hợp lệ hay không."
Tiết Khánh là người chủ trì buổi hôm nay.
"Bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, nên đã làm phiền các vị gấp gáp đến đây. Nguyên do cụ thể hẳn các vị đã biết, chúng ta bắt đầu ngay thôi."
Tiết Khánh quay mặt về phía Quan Ninh.
"Ngươi hãy trình ra kết quả hạch toán của ngươi, để chúng ta nghiệm chứng từng cái một."
Lời hắn vừa dứt, lập tức có năm người đi tới.
"Có lẽ ngươi chưa rõ lắm, bản quan chính là người phụ trách việc thu thực tế thuế khóa, lao dịch và các công việc thống kê liên quan."
Tiết Khánh nói: "Sổ sách đưa cho ngươi thực ra là những cuốn chúng ta đã thống kê qua, chúng ta đã có kết quả hạch toán cuối cùng, chuẩn bị nộp lên Nội Các xét duyệt. Nói cách khác, chỗ chúng ta cũng có một bản tổng hợp!"
Nghe đến đây.
Mọi người chợt hiểu ra.
Hóa ra chuyện này từ đầu đến cuối chính là một màn cố ý nhằm vào Quan Ninh.
Bọn Tiết Khánh đã hoàn thành hạch toán sổ sách, nhưng vẫn giao nhiệm vụ này cho Quan Ninh, có thể thấy rõ dụng ý của hắn.
"Cho nên, chúng ta chỉ cần lấy ra so sánh là có thể biết được, nếu không giống nhau, thì chính là ngươi làm sai."
"Ồ?"
Quan Ninh thản nhiên nói: "Sao lại không thể là các ngươi sai?"
"Ý ngươi là cả Hộ Bộ với bao nhiêu người như vậy cũng không bằng một mình ngươi?"
Triệu Lập Bản lập tức đứng ra chất vấn: "Việc hạch toán sổ sách chúng ta đã làm hơn nửa năm, ý ngươi là khoảng thời gian dài như vậy cũng không bằng nửa tháng của ngươi?"
"Chẳng phải ngươi quá cuồng vọng rồi sao?"
Không ít quan viên còn lại cũng đều lắc đầu, cho rằng Quan Ninh thật sự không biết trời cao đất rộng.
"Hộ Bộ là một trong Lục Bộ của triều đình, phụ trách đại kế dân sinh, thu thuế của cả nước, ngươi cho rằng một bộ đường như vậy lại không bằng một mình ngươi sao?"
"Về phương diện hạch toán thống kê, có lẽ thật sự không bằng ta đâu."
Quan Ninh không chút khách khí, nói thẳng: "Ta hỏi ngươi, kết quả hạch toán của các ngươi là thu lớn hơn chi, hay là chi lớn hơn thu?"
"Câu hỏi này của ngươi thật là vô tri."
Tiết Khánh cười lạnh nói: "Thuế thu từ Mười ba Thanh Lại Ty của Đại Khang Vương Triều còn không đủ chống đỡ chi tiêu cả năm, đây chẳng phải chuyện cười sao?"
"Vậy thì chính là các ngươi sai."
Quan Ninh nói: "Trong kết quả hạch toán của ta phát hiện, năm ngoái thu không đủ chi, nói cách khác, chi tiêu lớn hơn thu nhập..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận