Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 427: Binh bại như núi đổ

"Không đi?"
Cao Thương Nghĩa ngẩn ra, lập tức tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì? Ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi đừng quên là ai đã đề bạt ngươi lên vị trí này?"
Thân thể và tinh thần hắn đều đang run rẩy.
Vinh Phương là đại tướng quân biên phòng, cũng là người hắn tin dùng, nếu hắn cũng phản bội, vậy thì đại quân triều đình sẽ trực tiếp sụp đổ...
"Ân tình của Thủ Phụ đại nhân, ta vẫn luôn ghi nhớ."
Giọng Vinh Phương rất nặng nề.
Đại tướng quân biên phòng vốn là Quản Văn Thông, hắn chỉ là một phó tướng trong đó, chính vì có Cao Liêm tiến cử, hắn mới có thể lên được vị trí này, vả lại trước nay hắn đều được xem là người của Cao Liêm.
"Ghi nhớ mà ngươi còn làm như vậy?"
Cao Thương Nghĩa tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội triều đình, phản bội phụ thân ta sao?"
"Ta sẽ không phản."
Vinh Phương lên tiếng nói: "Ta sẽ dẫn quân biên phòng trở về nơi đóng quân ở Hoài Châu, hiện nay biên cảnh đã trống không, nếu Ngụy quốc đến tiến công, hậu quả không dám tưởng tượng..."
"Đây là vấn đề ngươi phải cân nhắc sao?"
"Không phải vấn đề ta cân nhắc, nhưng đây là lựa chọn của ta."
Vinh Phương trầm giọng nói: "Không thể vì một trận nội chiến mà đánh tan toàn bộ quân đội..."
"Ngươi lại còn ra vẻ đại nghĩa, còn muốn bắt chước Quan Trọng Sơn, ngươi là cái thá gì chứ? Vả lại ngươi cũng không nghĩ xem kết cục của Quan Trọng Sơn thế nào à."
Cao Thương Nghĩa không chút lưu tình.
Tất cả mọi người đều hiểu ý hắn.
Năm đó khi Long Cảnh Đế tạo phản, Trấn Bắc Vương Quan Trọng Sơn đã giữ trung lập, mang binh đến Man Hoang.
Ngươi Vinh Phương thì tính là cái gì, có thể so sánh với Quan Trọng Sơn sao?
Rất nhiều người đều nói chính vì năm đó Quan Trọng Sơn không trợ giúp Long Cảnh Đế, nên mới bị ghi hận.
Lời nhắc nhở này quả thực có chút đạo lý.
Nhưng Vinh Phương lại chẳng hề để ý, hắn chỉ dùng một câu đã khiến Cao Thương Nghĩa mất bình tĩnh.
"Đại Tướng Quân, ngài nên đi thôi, đại quân của Trấn Bắc Vương đã tiến vào cửa quan rồi."
Cao Thương Nghĩa vô thức nhìn về phía chỗ tường thành bị phá vỡ, chỉ thấy đá vụn sụp đổ đã nhanh chóng bị dọn sạch, đại quân lần lượt tiến vào, Hổ Bí quân ở trên thành chặn lại đều bị giết cho liên tiếp lùi lại!
"Coi như là báo đáp ơn tri ngộ của Thủ Phụ đại nhân, ta có thể để ngài rời đi."
Cao Thương Nghĩa sắc mặt khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Phương, cắn răng xoay người rời đi.
Không để ý nữa.
Lúc này chỉ có mạng sống của chính mình mới là quan trọng nhất.
Cao Thương Nghĩa không do dự nữa, dưới sự hộ tống của thân vệ liền xoay người rời đi.
Chủ tướng vô năng, mệt chết tam quân.
Vinh Phương nhìn bộ dạng hoảng hốt bỏ chạy của hắn, nội tâm không khỏi thở dài.
Hắn cảm thấy dùng lý luận suông để hình dung Cao Thương Nghĩa đều là đánh giá cao hắn.
Nếu là Vũ Văn tướng quân thống soái, có lẽ cũng không đến nỗi như thế, thậm chí có khả năng giành được thắng lợi.
Giờ nghĩ lại, chiến lược mà Vũ Văn tướng quân định ra lúc trước là đúng, chỉ là đã muộn!
Nhìn cảnh tượng tán loạn, đám người chạy trốn khắp nơi, Vinh Phương cuối cùng cũng biết cái gì gọi là binh bại như núi đổ!
Cửa quan bị phá còn có cơ hội vãn hồi, nhưng nhân tâm đã tán loạn, thì không thể thu hồi được nữa...
Suy nghĩ thoáng qua.
Vinh Phương lớn tiếng nói: "Toàn thể quân biên phòng nghe lệnh, từ bỏ chống cự, nghênh đón Trấn Bắc Vương Quan Ninh tiến vào cửa quan!"
Đã không thể chiến đấu tiếp, chẳng bằng triệt để hơn một chút.
Hai trăm ngàn quân biên phòng một nửa đã hàng Quan Ninh, nửa còn lại cũng đã đến bờ vực đầu hàng...
Chống cự đã không còn ý nghĩa.
Huống hồ sau khi Cao Thương Nghĩa bỏ chạy, quân lính càng trực tiếp sụp đổ tan tác.
Nguyên bản có Hổ Bí quân ở phía trước chống cự, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng ứng phó, thương vong thảm trọng.
Hổ Bí quân vốn được thành lập để chống lại Quan Ninh, lại thành ra bộ dạng này, nói ra cũng thật là bi ai...
"Đại Tướng Quân có lệnh, rút lui!"
"Rút lui!"
Từng mảnh tiếng hô hỗn loạn vang lên.
Khiến cho đội quân vốn đã vô tâm kháng cự càng trực tiếp tan rã.
Kẻ chạy trốn thì chạy trốn, kẻ đầu hàng thì đầu hàng.
Trận chiến tranh này từ khoảnh khắc cửa quan bị phá đã kết thúc.
Phá là cửa quan, cũng là lòng quân.
Còn có rất nhiều tướng sĩ ném vũ khí sang bên cạnh, cứ đứng thẳng tắp như đang nghênh đón Quan Ninh tiến vào, bọn họ đều là binh lính ban đầu thuộc quân biên phòng.
Không lâu sau, cửa thành bị mở ra từ bên trong, trên tường thành đã dựng thẳng lá đại kỳ mang chữ "Quan"!
Lúc này Quan Ninh cũng đang dưới sự hộ vệ của các tướng tiến vào bên trong cửa quan.
Vinh Phương dẫn theo các tướng lĩnh quân biên phòng tới đón tiếp.
"Cao Thương Nghĩa đâu?"
"Chạy rồi."
Quan Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng cũng không để ý.
Cao Thương Nghĩa không có uy hiếp, người thực sự có uy hiếp là Vũ Văn Hùng, cho nên cũng chẳng bận tâm.
Hắn nhìn mấy người trước mặt, kỳ thực đều rất quen thuộc.
Vinh Phương trước kia là một trong mấy vị phó tướng của quân biên phòng, cũng từng quen biết hắn.
"Các ngươi cũng coi như người một nhà, có mấy lời ta cứ nói thẳng, ta cũng không làm khó các ngươi, hiện nay quân biên phòng đã rút đi không còn ai, nếu lúc này Ngụy quốc thừa cơ tiến công, nguy hại quá lớn!"
Quan Ninh trầm giọng nói: "Ta hy vọng các ngươi đừng tham gia vào cuộc chiến tranh tiếp theo, có thể trở lại nơi mình trấn thủ."
"Ngài đây là?"
Vinh Phương và những người khác kinh ngạc nghi ngờ.
Ban đầu bọn họ cũng có quyết định này, nhưng rất lo lắng Quan Ninh sẽ không đồng ý, không ngờ Quan Ninh ngược lại lại nói ra trước.
"Chỉ là làm như vậy, ta lo lắng bên Long Cảnh Đế sẽ không đồng ý, các ngươi cũng sẽ bị làm khó."
Quân đội không nghe mệnh lệnh triều đình, Long Cảnh Đế làm sao có thể đáp ứng?
Vinh Phương lên tiếng nói: "Hiện nay cả Đại Khang đều hỗn loạn tưng bừng, những cái này cũng không còn quan trọng nữa, thế nào cũng tốt hơn việc tự giết lẫn nhau."
Vốn là người của Cao Liêm, tâm tính của Vinh Phương lại thay đổi rất lớn.
"Thay đổi luôn luôn phải trả giá."
Quan Ninh mở miệng nói: "Các ngươi trước tạm thời chỉnh đốn, đợi ta chuẩn bị xong quân nhu lương thảo cho các ngươi rồi hãy đi."
"Trấn Bắc Vương cao thượng."
Vinh Phương triệt để bị thuyết phục, hắn trầm giọng nói: "Lúc này ta ngược lại thật sự hy vọng Vương gia ngài có thể thành công, nếu không chúng ta chỉ sợ không được chết tử tế."
Hắn nói rất ẩn ý, nhưng Quan Ninh hiểu ý hắn.
Đầu hàng kháng lệnh, đây đã là phạm vào điều tối kỵ...
"Bổn vương bảo đảm các ngươi chu toàn, mỗi một người tận trung vì nước đều không nên bị bạc đãi."
Dăm ba câu liền ổn định được đội quân mạnh mẽ vốn thuộc triều đình.
Bọn họ sẽ tạm thời chỉnh đốn, sau đó trở về nơi đóng quân.
Quan Ninh ban đầu suy nghĩ chính là như vậy, hắn không muốn trong trận nội chiến này làm hao tổn toàn bộ quân đội.
Long Cảnh Đế có thể không quan tâm những chuyện đó, hắn không thể không quản.
Bởi vì đây sẽ là quốc gia của hắn.
Đúng vậy, hắn đã bắt đầu cân nhắc cho sau này.
Bình Chương Quan bị hạ.
Trận chiến tranh đoạt vị này lại được đẩy về phía trước một bước, có tiến triển to lớn.
Một cửa quan chia đôi đất nước.
Điều này cũng có nghĩa là vùng ngoài cửa quan đã hoàn toàn rơi vào tay Quan Ninh, hắn đã thực sự đứng vững gót chân, tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Trận chiến này đã đánh tan hoàn toàn đại quân trong triều, hơn hai mươi vạn đại quân, mười vạn quân biên phòng cự tuyệt chiến đấu mà đầu hàng, số còn lại chiến tử hoặc chạy tán loạn, chỉ còn lại khoảng bảy mươi ngàn người theo Cao Thương Nghĩa chạy trốn về phía nam.
Có thể nói là tổn thất cực lớn!
Đương nhiên đả kích đối với triều đình cũng phi thường lớn.
Các châu phủ xung quanh gần Bình Chương Quan đều loạn thành một đống, tình hình chiến sự nhanh chóng được truyền về, mà bên triều đình cũng đang một mực chú ý.
Trước đó Cao Thương Nghĩa giấu giếm quân tình, lại cố ý khuếch đại, còn gây nên sự phấn khởi, vì thế Long Cảnh Đế đặc biệt triệu tập bá quan cử hành yến hội, thế nhưng không bao lâu liền bị vạch trần là giả, tin tức tan tác lui về Bình Chương Quan liền truyền đến.
Long Cảnh Đế giận dữ, chuyện này tiếng tăm còn chưa qua đi, lại có tin xấu truyền về, khiến cho Triều đình vô cùng chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận