Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 507: Ta không phải tạo phản, mà là cứu giá

Không khí ngột ngạt đến cực điểm, Trần Bình cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn quát lớn: "Quan Ninh, ngươi dẫn đại quân đánh vào hoàng cung, ngươi muốn làm gì? Định tạo phản sao?"
"Hử?"
Quan Ninh quay sang nhìn hắn.
Chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng, lại khiến Trần Bình cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt.
Cái thế vô hình, nhưng lại tồn tại chân thực.
Quan Ninh ở địa vị cao, thống lĩnh mấy chục vạn binh mã, một lời định đoạt sinh tử của người khác, tạo thành vô số s·á·t lục.
Lâu dần, liền sinh ra một loại khí thế, đây là loại uy nghiêm chuyên thuộc về kẻ bề trên.
Bình thường không thể hiện, một khi bộc lộ liền mang thế như sấm sét vạn quân.
Tiết trời se lạnh, lưng Trần Bình lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Hắn là Kinh Triệu Phủ Duẫn, cũng là người quyền cao chức trọng, loại cảm giác này dù đối mặt bệ hạ cũng chưa từng có, mà hiện tại lại không dám đối mặt.
Kẻ này đã thành khí hậu, tuổi còn trẻ đã có thiên uy như vậy.
Trên đời này có một loại người, dù chỉ đứng đó, cũng có thể khiến người ta kính sợ không rét mà run.
Hiện tại Quan Ninh chính là như vậy.
Trần Bình nghiến chặt răng, hắn cố gắng vực dậy tinh thần để đối kháng.
Lúc này, Quan Ninh lạnh lùng nói: "Lớn mật, dám vu khống bổn vương tạo phản?"
Vừa mở miệng, khí thế càng như cuồng phong bão táp, Trần Bình không kìm được lùi lại, trong lòng hắn biết rõ người tạo phản chắc chắn sẽ không nói mình tạo phản.
Long Cảnh Đế năm đó cũng vậy, lý do sử dụng cũng không khác gì Quan Ninh.
Trần Bình nghiến răng nói: "Ngươi dẫn đại quân đánh vào hoàng cung, hành động của các ngươi không phải tạo phản thì là gì?"
"Nghe nói trong triều có gian thần làm loạn, âm mưu tạo phản, ép vua thoái vị làm Chính Biến, bổn vương dẫn quân đến đây không phải tạo phản, mà là cứu giá!"
Quan Ninh bình tĩnh nói.
Hắn đã nghe Tiết Hoài Nhân nói sơ qua tình hình trong triều ở chỗ cửa thành, lúc đến lại nghe Mạc Tuyên nói rõ hơn.
Tin tức của Mạc Tuyên là biết được từ chỗ Hoa Tinh Hà. Là Đốc Vũ Ti ti thủ, thân tín của Long Cảnh Đế, Hoa Tinh Hà biết rõ rất nhiều nội tình.
Nhìn tình hình ở đây cũng có thể phán đoán đại khái.
Nếu không có chuyện gì, Long Cảnh Đế tại sao phải điều Thành Vệ Quân vào hoàng cung.
Nhìn bậc thang trên đài cao, có vết máu loang lổ, còn có thi thể binh lính Ngự Lâm Quân chưa kịp thu dọn.
Quan Ninh liền biết, trước khi hắn đến, nơi này vừa trải qua một trận Chính Biến!
Đến đúng lúc lắm.
Điều này cũng cho hắn một lý do tốt nhất.
Ta cũng không phải tạo phản, ta là tới cứu giá.
Người khác có thể nói hắn tạo phản, chính hắn chắc chắn sẽ không nói.
Thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, đại sự có thể thành.
Sắc mặt Trần Bình hơi đổi, hắn không ngờ Quan Ninh lại có thể nói ra những lời như vậy.
Từ Vân Châu phương bắc khởi binh, tấn công một mạch đến Thượng Kinh, ngươi nói ngươi không phải tạo phản mà là cứu giá, có ai cứu giá như thế sao?
"Tâm phản loạn của Trấn Bắc Vương người đời đều biết, cần gì phải nói những lời như vậy?"
Trần Bình trầm giọng nói: "Tổ tiên Trấn Bắc Vương Phủ theo Thái Tổ Hoàng Đế khởi binh lập nên công lao sự nghiệp, sau được Thế Tông Hoàng Đế phong làm Trấn Bắc Vương đời đời trấn giữ phương bắc, cả nhà trung liệt, đời đời trung thần, mong ngươi có thể nghĩ đến thanh danh tổ tiên, đừng đi vào con đường sai lầm!"
Hắn quả thật cũng giỏi ăn nói, giờ phút này lấy đại nghĩa gia tộc ra để cảnh cáo Quan Ninh.
"Trần đại nhân nói không sai."
Quan Ninh nói: "Cho nên bổn vương mới dẫn quân đến đây, cứu giá bình loạn."
"Ngược lại là ngươi cản ở cửa, không cho bổn vương vào điện, chẳng lẽ ngươi cũng cấu kết với gian thần kia, âm mưu tạo phản?"
Giọng hắn cao lên, uy danh như ngục.
Trần Bình trong lòng sợ hãi, đồng thời cũng thấy khó tin nổi.
Cái gì gọi là cắn ngược một phát?
Lại có thể nói hắn là kẻ phản loạn tạo phản.
Quan Ninh đã mất kiên nhẫn, hắn lớn tiếng nói: "Các ngươi cấu kết với gian thần âm mưu tạo phản, cản trở bổn vương cứu giá, nếu không tránh ra, đừng trách bổn vương vô tình!"
Âm thanh này mơ hồ truyền vào trong điện, khiến cả đám người nghe mà sắc mặt đều sững sờ.
Lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, thật sự là...
"Nói cái gì?"
"Nói cái gì?"
Long Cảnh Đế vội vàng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, Quan Ninh nói Trần đại nhân cản trở hắn cứu giá, nếu không tránh ra liền sẽ phát động tấn công."
"Cái gì?"
Sắc mặt Long Cảnh Đế lập tức trở nên khó coi, đồng thời cũng kinh hãi không thôi.
Quan Ninh đây là muốn làm tới cùng.
Phương pháp này hắn cũng cực kỳ quen thuộc.
"Đóng cửa điện lại."
Long Cảnh Đế vội vàng nói: "Lập tức đóng cửa điện lại."
Hắc Lục Vệ nghe lệnh tiến lên, hợp sức đóng chặt cửa điện.
Răng rắc!
Bên trong Thái Hòa Điện lập tức trở nên tối đen như mực, trong môi trường này, sự kinh hoảng của mọi người lại bị phóng đại vô hạn.
Đóng cửa có ích không?
Đây chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Căn bản không thể nào ngăn cản được.
Động tĩnh truyền đến từ phía sau khiến Trần Bình giật mình, hắn quay đầu lại nhìn, cửa điện đã bị đóng chặt.
Đây chẳng phải là bỏ mặc hắn ở bên ngoài sao?
Sắc mặt Trần Bình hơi đổi, bệ hạ thật sự là quá không tử tế.
Quan Ninh nhếch miệng, lộ vẻ chế nhạo, phong cách của Long Cảnh Đế thật đúng là giống hệt trước đây.
Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
"Có tránh ra không?"
Hắn nhìn Trần Bình, đưa ra tối hậu thư, nhưng lời nói ra lại rất thâm sâu.
"Kẻ nào cản trở bổn vương cứu giá, giết không tha!"
"Ngươi..."
Cửa điện đã đóng, không thể quay vào, ngoài chống cự ra không còn lựa chọn nào khác.
Trần Bình cũng tuyệt đối trung thành với Long Cảnh Đế, hắn lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người nghe lệnh, tru sát phản tặc Quan Ninh!"
Hắn tự cổ vũ bản thân, ra lệnh tấn công trước.
Thành Vệ Quân nghe vậy, cũng nghiến răng xông lên.
Quan Ninh không hề động bước, Trấn Bắc Quân phía sau hắn liền xông lên nghênh chiến.
Chiến đấu bùng nổ trong nháy mắt.
May là đài cao bên ngoài Thái Hòa Điện đủ rộng rãi, có thể chứa được trận chiến quy mô lớn như vậy.
Nhưng sự chênh lệch nhanh chóng hiện rõ.
Một bên bị ép phải ứng chiến, một bên sĩ khí đang hăng.
Bản thân chiến lực của Thành Vệ Quân vốn không bằng Trấn Bắc Quân, đồng thời số lượng binh lực cũng có chênh lệch, đây vốn không phải là một trận chiến công bằng.
Chỉ trong khoảnh khắc giao tranh, đã có rất nhiều Thành Vệ Quân bị giết chết.
Bọn họ chỉ biết liều mạng xông lên để lấy dũng khí, mà bỏ qua việc phối hợp tác chiến với nhau.
Ngược lại Trấn Bắc Quân phối hợp chặt chẽ, dù là trong kiểu giao chiến cự ly gần này, vẫn có độ phối hợp cực cao, hình thành trận hình vững chắc chậm rãi tiến lên.
Trong thời gian ngắn, liền tạo thành thương vong cực lớn cho Thành Vệ Quân.
Đứng ở phía sau cùng, Trần Bình nhìn thấy rõ ràng, cũng sợ hãi vạn phần.
Quan Ninh thật sự dám làm như vậy, ngay trước Thái Hòa Điện này mà gây chuyện lớn, khơi mào sát lục!
Phản tặc!
Phản tặc!
Trước đó chỉ nghe nói Quan Ninh dẫn binh tấn công một đường đến Thượng Kinh, cảm giác còn chưa rõ ràng lắm, nay tận mắt nhìn thấy, mới biết hắn tàn nhẫn đến mức nào.
Cơ thể Trần Bình run rẩy.
Mà giờ khắc này, đám người trong Thái Hòa Điện cũng hãi hùng khiếp vía.
Tiếng đao kiếm va chạm.
Tiếng giao chiến dày đặc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết hỗn tạp không ngừng truyền vào, kích động tâm thần mỗi người.
Phản tặc!
Có viên quan nghiến răng nghiến lợi, vạn lần không ngờ Quan Ninh lại điên cuồng như vậy, có viên quan sắc mặt tái nhợt, sợ hãi không thôi.
Có thể ngăn cản Quan Ninh sao?
Khẳng định cản không nổi.
Cao Liêm cũng kinh hoàng tột độ, hắn có chút hối hận, nếu hôm nay không phát động chính biến, đã không để Quan Ninh có cơ hội như vậy.
Xong!
Bây giờ bị vây khốn trong Thái Hòa Điện, muốn chạy cũng không chạy được.
Một đám quần thần đều như kiến bò trên chảo nóng, hoảng sợ bất an.
Long Cảnh Đế siết chặt lan can, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa...
Thật lâu sau, âm thanh bên ngoài cuối cùng cũng ngừng lại.
"Mở cửa, xem tình hình thế nào?"
Long Cảnh Đế dặn dò.
Hắn quá bất an.
Khe cửa vừa hé mở, Trần Bình liền ngã vào, toàn thân hắn đầy vết máu, ngẩng đầu nhìn Long Cảnh Đế, khó nhọc nói: "Bệ hạ, thần đã hết sức..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận