Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 103: Đem phá của tiến hành tới cùng

Chương 103: Đem phá của tiến hành tới cùng
Mấy ngày trước vì Tam Đường Hội Thẩm gây ồn ào huyên náo, mọi người nhất thời quên mất chuyện Quan Ninh muốn bán tổ trạch, bây giờ chính thức tung tin tức ra, xem ra là thật sự muốn bán.
Đây là muốn đem phá của tiến hành tới cùng a!
Đây chính là Thế Tông ban thưởng, ngay cả triều đình cũng đều không có quyền lợi thu hồi tổ trạch...
Mọi người thở dài không thôi, không biết sau lưng có bao nhiêu người thầm mắng Quan Ninh phá của!
Thật sự là quá phá của!
Nhưng đã tung tin tức ra, vậy thì chắc chắn là muốn bán, mọi người đều đang phỏng đoán, tòa trạch viện này có thể sẽ về tay nhà nào.
Giá bán của nó tất nhiên sẽ là con số trên trời, người có thể mua được cũng không có mấy.
Đồng thời còn áp dụng hình thức đấu giá, người trả giá cao nhất sẽ được, giới hạn này càng phải cao hơn, chắc hẳn sẽ bán được giá trên trời.
Việc này lập tức lại trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người.
Đồng thời Quan Ninh còn công bố các quy tắc liên quan, không phải ngươi muốn tham gia là có thể đến, còn có ngưỡng cửa đặt ra.
Người đến tham gia đấu giá, nhất định phải nộp ra một vạn lượng tiền vào cửa, đương nhiên số tiền này chỉ là tiền đặt cọc, sau khi buổi đấu giá kết thúc, sẽ trả lại toàn bộ.
Ngươi muốn đến tham gia, thì phải có thực lực kinh tế nhất định, nếu không toàn là người đến xem náo nhiệt, thì còn ra thể thống gì?
Điều này rất hợp lý.
Mấy ngày liên tiếp, chuyện Quan Ninh tổ chức buổi đấu giá được lan truyền xôn xao.
Mọi người chú ý thấy ở kinh thành xuất hiện không ít phú thương giàu có, đối với bọn hắn mà nói, điều này hiển nhiên là rất có sức hấp dẫn.
Thương nhân tuy thuộc thượng cửu lưu, nhưng xếp hạng thấp nhất, khác với xã hội hiện đại cười nghèo không cười kỹ nữ, ở thời đại này có một chuỗi khinh bỉ rất rõ ràng.
Kỳ thực bất kỳ thời đại nào cũng đều không có ấn tượng tốt đẹp gì đối với kẻ có tiền, ví dụ như tội ác đầy trời, ví dụ như làm giàu bất nhân...
Đây là nhận thức bất biến của loài người từ xưa đến nay, đó chính là thù ghét người giàu.
Mà điều này hiển nhiên là một cơ hội để nâng cao danh tiếng, đề cao thân phận địa vị.
Trấn Bắc Vương Phủ không phải là trạch viện phổ thông, mà còn là một loại biểu tượng.
Mua được rồi sau này cũng có thể khoe khoang, biết ta đang ở nơi nào không?
Đây chính là Trấn Bắc Vương Phủ do Thế Tông Hoàng Đế đích thân ban tặng.
Hơn nữa, kẻ có tiền đa số đều có chút mê tín, Trấn Bắc Vương Phủ tồn tại hơn mười mấy năm, có lẽ đây là nhờ quan hệ phong thuỷ, đối với những người có tiền mà nói, họ rất coi trọng điều này.
Nói một cách khác, mua xong rồi bán lại, cũng có thể kiếm được một khoản hời, giá trị đầu tư cũng là cực cao.
Tóm lại, nhịp điệu đã được tạo ra, giá cả cũng bị thổi lên... Quan Ninh chỉ chờ kiếm một món hời lớn.
"Thế tử, ngài thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn bán sao?"
Ngô quản gia đi theo sau lưng Quan Ninh, lần thứ N hỏi câu này.
"Ta nói này Lão Ngô, ngươi đừng có xoắn xuýt như thế được không?"
Có thể không xoắn xuýt sao?
Đây chính là tổ trạch a!
Lão Ngô nghĩ vậy, mở miệng nói: "Ta sợ ngài bị người khác đâm sau lưng."
"Đâm thì đâm thôi."
Quan Ninh không quan tâm, hắn làm vậy là để gấp rút gây quỹ quân phí cho Trấn Bắc Quân, và cũng là để có một số vốn khởi nghiệp cho hắn, chứ không phải thật sự vì phá của hưởng thụ.
Còn về cái nhìn của người khác, cứ mặc kệ họ, sự hiểu lầm như vậy lại tốt hơn, ngược lại có thể che giấu mục đích thực sự của hắn.
Quan Ninh đang dẫn người đi xem xét trong vương phủ, tìm hiểu kết cấu bên trong, số lượng gian phòng, chất liệu vật liệu sử dụng, v.v... có lẽ một hạng mục nào đó cũng có thể đẩy giá lên cao, mặt khác cũng là để tìm xem có vật gì đáng giá không, vì bán đi rồi thì sẽ thuộc về người khác.
Hộ vệ và thị nữ trong phủ cũng đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
Đã tìm được một tòa nhà phổ thông ở phía Nam thành, Quan Ninh cũng đã xem qua, không thể nào so sánh được với Trấn Bắc Vương Phủ, nhưng cũng tuyệt đối đủ ở. Đã thương lượng xong với người bán, mấy ngày này có thể lần lượt chuyển đồ qua đó, đợi bên này bán xong, là có thể trực tiếp vào ở.
Thật sự là muốn bán.
Quan Ninh ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt, hắn vốn là người xuyên việt từ nơi khác đến, chú trọng tính thực tế hơn.
Nhưng những người khác trong phủ tâm trạng không tốt, rất là thất vọng.
Bọn họ đều là những người được phái đến kinh thành từ sớm để lưu lại, đã ở nơi này nhiều năm, nên đã nảy sinh tình cảm.
Quan Ninh đương nhiên cũng hiểu rõ.
Hắn chỉ có thể nói sự sa sút hiện tại là vì sự huy hoàng sau này.
Trải qua một số chuyện, hắn cuối cùng đã đứng vững gót chân ở kinh thành, hắn đã có chút sức ảnh hưởng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn phải có thực lực kinh tế to lớn, phải có sức ảnh hưởng chính trị cường đại...
Đang suy nghĩ, hắn nhìn thấy Tuyên Ninh công chúa từ trong phòng đi ra, rồi đi đến chiếc ghế xích đu mà Quan Ninh làm cho nàng, ngồi lên đu đưa, nàng nhắm mắt lại, bộ dạng dường như rất hưởng thụ.
Thấy cảnh này, Quan Ninh không còn gì để nói.
Nàng đi mấy ngày mới về, hỏi nàng đã đi đâu làm gì, nàng cũng không viết gì cả, cứ như là không nghe thấy vậy.
Hắn cảm thấy vị công chúa này có lẽ do trải nghiệm đặc biệt lúc nhỏ, hoặc có lẽ do thiếu sót của bản thân tạo thành, nên tính cách nàng rất đặc biệt, rất quái gở.
Đến phủ cũng đã được một thời gian, nàng rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong phòng.
Quan Ninh cũng muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi, nhưng đều không thành công.
Điều này ngược lại khiến Quan Ninh có chút đau lòng, thường ngày đều chiều theo nàng, dù cho từ lúc cử hành đại hôn đến giờ cũng không cùng phòng, Quan Ninh cũng không có ý kiến gì.
Thật sự không có ý kiến gì.
Lời này đến chính Quan Ninh cũng không tin.
Nhưng đôi khi nàng rất khiến người ta tức giận, cái bộ dáng ngạo kiều đó, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Quan Ninh đi qua.
"Phủ đệ này của chúng ta sắp bán rồi, sắp tới sẽ ở trong căn nhà nhỏ."
Tuyên Ninh công chúa híp mắt lại, không nói gì, giống như không nghe thấy...
"Ngươi không để tâm chút nào sao?"
Dù sao cũng là công chúa, đằng này rõ ràng là sắp phải sống tằn tiện rồi.
Tuyên Ninh công chúa ngồi dậy, lấy giấy cứng ra viết xoèn xoẹt, đây cũng là một tiến bộ, cuối cùng đã tự giác mang theo giấy cứng.
"Chỉ cần làm cho ta một cái xích đu giống thế này là được."
"Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"
Tuyên Ninh công chúa gật gật đầu.
"Này, ngươi với tỷ tỷ của ngươi quan hệ tốt không? Chính là Vĩnh Vinh công chúa ấy."
Quan Ninh tò mò hỏi.
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng hắn cảm thấy vị Vĩnh Vinh công chúa này đối xử với hắn rất tốt, trước đó đã giúp hắn giải vây, lần này lại giúp hắn đề xuất với Long Cảnh Đế việc tra tìm hung thủ.
Tuyên Ninh công chúa sững người, rồi đứng dậy khỏi ghế xích đu, đi thẳng về phòng...
"Này?"
Quan Ninh không ngờ nàng lại phản ứng lớn như vậy, không cần hỏi cũng biết, mối quan hệ này chắc chắn không tốt...
Cái tính khí này thật là...?
Quan Ninh lắc đầu, không để ý đến nữa, lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc cho buổi đấu giá.
Thật ra theo hắn thấy, người có thể mua được tòa trạch viện này không nhiều, có khả năng nhất chỉ có một nhà. Hắn đã âm thầm liên hệ mấy người, khuếch trương thanh thế, đẩy giá lên cao.
Nếu như tính toán không sai, lần này hẳn là có thể lừa được một vố lớn.
Tất cả mọi người trên kinh thành đều đang chú ý việc này, cũng vào ngày này, Tiết Hoài Nhân đích thân gặp một người.
Người này thân hình mập mạp, bụng phệ, trên ngón tay đeo đầy nhẫn ngọc, khoác áo bào hoa lệ, mang lại cho người ta khí chất của một kẻ nhà giàu mới nổi.
Hắn tên là Tiền Đại Phú, nghe nói vốn không phải tên này, sau đó cố ý đổi. Hắn kinh doanh chủ yếu là các mặt hàng cao cấp như tơ lụa, lá trà, đồ ngọc, v.v., có thể xếp vào hàng đầu ở cả Đại Khang.
Cho dù là người như vậy, trước mặt Tiết Hoài Nhân cũng tỏ ra vô cùng cung kính.
Thân hình mập mạp của hắn không thể không ngồi thẳng, chỉnh lại vạt áo, trông rất buồn cười.
"Không biết Tiết đại nhân gọi Tiểu Tiền đến, có chuyện quan trọng gì căn dặn?"
Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tiết Hoài Nhân thản nhiên nói: "Quan Ninh muốn bán đi chủ trạch Trấn Bắc Vương Phủ ở kinh thành, ngươi đi mua lại nó."
"Việc này e là có chút khó khăn, theo ta được biết, không ít người đều rất hứng thú."
"Không cần quan tâm người khác, ngươi nhất định phải mua lại nó, việc này đối với ngươi có lợi ích cực lớn."
"A?"
Ánh mắt gã mập sáng lên.
"Đây không phải ý của ta, mà là ý của vị kia..."
Hắn lập tức hiểu ra.
Vị kia mà Tiết đại nhân nói tới chính là Long Cảnh Đế. Tòa nhà do hoàng gia ban thưởng, đây là muốn thu hồi lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận