Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 10: Hướng gió chuyển biến

"Hài lòng, tuyệt đối hài lòng."
Cận Nguyệt cũng nói chen vào một câu mát mẻ, nàng rất bất đắc dĩ, vị Thế tử này cũng quá biết gây chuyện.
"Ngài chuẩn bị lúc nào đến? Giờ này bên kia cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
"Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị."
Ngô quản gia mở miệng nói: "Phủ đệ của Đặng Khâu cũng nằm trên con đường chính này, thế trận bày ra tương đối lớn, với lại bọn họ cũng đã tung tin ra ngoài, nói rằng đã mời Thế tử ngài đến dự."
"Rất rõ ràng là muốn làm ngài khó chịu."
"Không sao."
Quan Ninh thản nhiên nói: "Kịch hay còn ở phía sau..."
Mà lúc này, ở phía đối diện Vương phủ trên cùng một con đường, một tòa phủ đệ khác đang đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt!
Đây chính là phủ đệ của Binh Bộ Tả Thị Lang Đặng Khâu đương triều, hôm nay trong phủ hắn đang thiết yến, ăn mừng niềm vui lên chức.
Lục Bộ gồm Lại, Lễ, Hộ, Binh, Hình, Công, mỗi bộ đặt một Thượng thư, là Chính Nhị phẩm, nếu có thêm chức hàm hoặc là thành viên Nội Các thì phẩm cấp lại tăng lên. Ngoài các quan viên chủ chốt, mỗi bộ còn đặt hai Tá quan, gọi là Thị Lang.
Đại Khang Vương Triều lấy bên trái làm trọng, Binh Bộ Tả Thị Lang chính là người đứng thứ hai thực sự trong bộ. Quan trọng là ở chỗ, lần thăng chức này ẩn chứa ý tứ sâu xa, Đặng Khâu được Thánh thượng ưu ái, hưởng thụ long ân.
Trong bối cảnh hiện tại, tiệc mừng lần này lại mang một hương vị khác.
Đến bây giờ, ai cũng nhìn ra ý đồ thực sự của Thánh thượng, hắn muốn đánh ép Trấn Bắc Vương Phủ, hay nói đúng hơn là đã có ý muốn loại bỏ!
Bây giờ, Quan Ninh với tư cách là người thừa kế duy nhất, liền đứng mũi chịu sào.
Mà Đặng Khâu chính là một cây đao được Thánh thượng sử dụng!
Binh Bộ và Trấn Bắc Vương Phủ từ trước đến nay vốn không hòa hợp. Trấn Bắc Vương Phủ trấn giữ Bắc Cương, độc lập nắm giữ quân đội, không chịu sự kiểm soát, Binh Bộ đã sớm muốn thu hồi quyền hành nhưng lại không có cơ hội...
Đặng Khâu nhậm chức Binh Bộ Tả Thị Lang, chính là bước khởi đầu.
Hướng gió bắt đầu chuyển biến, lúc này người thông minh đều biết nên làm thế nào, bây giờ không kết giao với Đặng Khâu thì còn đợi đến lúc nào?
Kết giao với Đặng Khâu chính là tỏ rõ thái độ ủng hộ Thánh thượng tước phiên!
Đây là bước đầu tiên, tiếp theo các Phiên Vương ở khắp nơi trong triều đình đều sẽ gặp khó khăn.
Cho nên bữa tiệc mừng này không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc mừng...
Từ sáng sớm, đã có rất nhiều người bắt đầu đến phủ, quan chức thấp thì đến sớm để giúp đỡ việc vặt, làm quen mặt, cũng là để góp phần cho thêm náo nhiệt.
So sánh ra, Trấn Bắc Vương Phủ lại vắng vẻ lạ thường, đây chẳng phải là điều Đặng Khâu muốn thấy sao?
Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở đây, bàn tán ầm ĩ.
"Nghe nói Đặng đại nhân còn mời cả Quan Thế tử?"
"Đúng vậy, sáng nay đã tung tin ra ngoài, nói là Quan Thế tử đã đồng ý sẽ đến."
"Thật là ngu xuẩn, đến làm gì chứ? Đến để chịu nhục sao?"
"Ai nói không phải đâu??"
"Trấn Bắc Vương Phủ vốn đã gian nan, lại gặp phải người thừa kế như vậy? Làm sao mà vực dậy nổi?"
"Thật ra Thánh thượng cân nhắc cũng không sai, nếu giao Trấn Bắc Vương Phủ cho một vị Thế tử như vậy, phương bắc chẳng phải là xong đời sao?"
Có những người hiếu kỳ đến vây xem, người của Đặng phủ cũng không xua đuổi, ngược lại còn cho họ chút tiền lẻ mừng, bọn họ vui lòng thấy cảnh tượng như vậy.
Gần đến trưa, khách mời đến ngày càng đông, Đặng Khâu cũng đích thân ra nghênh tiếp.
"Chúc mừng Đặng đại nhân thăng chức, tại hạ sau này cần ngài chiếu cố nhiều hơn."
"Cùng vui cùng vui."
Đặng Khâu tuổi chừng hơn bốn mươi, da hơi ngăm đen, dáng người tầm thước, hơi gầy.
Ở độ tuổi này mà ngồi được lên vị trí cao như vậy là khá hiếm thấy. Trên thực tế, Đặng Khâu đúng là nhân tài, hắn xuất thân quân ngũ, được tiến cử vào Binh Bộ, con đường làm quan lên như diều gặp gió, là dựa vào thực tài mới đi được đến bước này.
Bây giờ được Thánh thượng coi trọng, tiền đồ vô cùng xán lạn, ngày sau đạt tới vị trí Thượng thư là chuyện chắc chắn, thậm chí được vào Nội Các cũng không phải là không thể...
"Hồ đại nhân đến!"
"Lý đại nhân đến!"
"Ngụy công tử đến!"
Lúc này, những người đến dự đều là quan viên có phẩm cấp, còn có rất nhiều người thuộc các đại gia tộc.
Đặng Khâu xưa nay vốn ít khi cười nói, lại thêm nước da hơi ngăm đen, nên có người gọi ngầm hắn là Đặng mặt đen, nhưng giờ phút này lại cười tươi như hoa cúc.
Mà bên cạnh hắn là một người trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, mặc một bộ trường sam vừa vặn, phong độ nhẹ nhàng, cũng đang cùng Đặng Khâu nghênh đón khách.
Hắn chính là con vợ cả, cũng là trưởng tử của Đặng Khâu, tên là Đặng Minh Chí.
Người này rất có danh tiếng ở kinh thành, tuy là con cháu quan lại nhưng lại có chân tài thực học.
"Từ đại nhân, đến!"
Ngay lúc này, có một giọng hô to rõ ràng vang lên.
Nghe thấy tiếng hô này, mọi người ở cửa đều quay lại nhìn và tiến đến nghênh đón.
Ngay cả Đặng Khâu cũng không dám thất lễ.
"Mau ra nghênh đón Từ đại nhân."
Đặng Minh Chí vẻ mặt nghiêm lại, vội sửa sang lại quần áo.
Một cỗ kiệu dừng lại trước cửa, bên ngoài trông rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến tất cả mọi người cực kỳ xem trọng.
"Không ngờ Từ đại nhân cũng đến."
"Trong dự liệu thôi."
Có người xì xào bàn tán.
Kiệu vừa dừng hẳn, tùy tùng lập tức vén rèm lên, một người liền bước ra.
Hắn mặc trường sam vải thô màu xám tro, dáng người hơi đậm, tuổi khoảng ngoài năm mươi, da hơi trắng, toát ra một loại cảm giác uy nghiêm.
Đây là khí thế được hình thành do ở địa vị cao lâu năm, dù chỉ mặc đồ bình thường cũng không thể che giấu.
Người đến tên là Từ Chính Anh, là Binh Bộ Thượng thư đương triều, quan viên Chính Nhị phẩm.
Đặng Khâu bước nhanh đến nghênh đón, mở miệng nói: "Từ đại nhân có thể đến, tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh."
Vị này chính là cấp trên trực tiếp của hắn, sao dám lãnh đạm.
Trong quan trường, chênh lệch một cấp bậc cũng đủ đè chết người, huống chi là quan chính và cấp phó.
"Minh Chí, mau đến đây bái kiến Từ đại nhân."
Đặng Khâu kéo nhi tử bên cạnh lại.
"Minh Chí bái kiến Từ đại nhân."
Đặng Minh Chí lập tức hành lễ bái kiến.
"Tài tử trên kinh thành không nhiều, Minh Chí tuyệt đối là một trong số đó. Đặng Khâu ngươi thật có phúc, có được mấy đứa con trai tốt."
Câu nói này một lời hai ý, là đang ám chỉ Đặng Minh Viễn bị lưu đày. Nếu không có chuyện này, Đặng Khâu chưa chắc đã có thể thăng chức.
Đặng Khâu tự nhiên cũng hiểu rõ, sau hôm nay, con trai hắn là Đặng Minh Viễn sẽ phải rời kinh thành, bị lưu đày đến Phệ Châu. Tuy nói hắn đã chuẩn bị cả rồi, đến nơi đó cũng sẽ không phải lao động khổ sai, nhưng dù sao hoàn cảnh Phệ Châu vô cùng khắc nghiệt, khó tránh khỏi phải nếm chút khổ sở.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng thêm hận Quan Ninh.
Dám tát con trai hắn một cái trước mặt mọi người, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt hắn.
"Đều là vì Thánh thượng phân ưu."
Đặng Khâu mở miệng nói.
"Nói hay lắm, chúng ta đều là vì Thánh thượng phân ưu."
Từ Chính Anh mở miệng nói: "Nhất là gánh nặng trên vai ngươi, rất nặng đấy."
"Hiểu rõ, hiểu rõ."
Cuộc đối thoại giữa hai người ẩn chứa rất nhiều ẩn ý.
"Chúng ta bái kiến Từ đại nhân."
Đám người ở cửa cũng cùng nhau hành lễ.
"Hôm nay là đến chúc mừng Đặng Khâu, ta cũng chỉ mặc thường phục, không cần câu nệ lễ tiết."
"Từ đại nhân cao tiết."
Một tràng tiếng vỗ mông ngựa vang lên.
Quan trường chính là như vậy.
"Haha, xem ra ta đến muộn rồi."
Lúc này có một tiếng cười vang lên, hơi đột ngột. Người này da rất trắng, dáng người mập mạp, chắp tay sau lưng đi tới. Nhưng khi nhìn thấy người này, đám đông lập tức hơi giật mình.
"Người có phẩm tiết cao hơn ta đã đến rồi kìa, không ngồi kiệu cũng chẳng đi xe."
Từ Chính Anh cười và đi đến nghênh đón.
"Ngô đại nhân."
"Bái kiến Ngô đại nhân."
Đặng Khâu cũng vội vàng đi đến nghênh đón.
Hóa ra người vừa tới chính là Hữu Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, Ngô Thanh côn.
Đô Sát Viện chính là một trong hai hệ thống giám sát ngôn quan lớn của Đại Khang Vương Triều, chuyên giữ gìn kỷ luật của bá quan, phân xử oan khuất, giám sát các địa phương, là cơ quan kiểm tra kỷ luật đúng với tên gọi của nó.
So với Binh Bộ Thượng thư Từ Chính Anh, vị này mới là người khiến đám đông sợ hãi nhất.
Ngô Thanh côn chính là một trong hai người đứng đầu Đô Sát Viện.
Thế trận hôm nay quả thật có chút lớn, có đến hai vị quan viên Chính Nhị phẩm đích thân đến dự, mọi người âm thầm kinh hãi, đây chính là bằng chứng tốt nhất cho thấy hướng gió đang chuyển biến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận