Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 336: Vô Danh Phong đỉnh

Chương 336: Đỉnh Vô Danh Phong
"Ngươi cũng muốn đến?"
Quan Ninh thần sắc ngạc nhiên nhìn Vĩnh Ninh.
Lúc đầu hắn nghĩ chuyến đi này không phải vì đánh trận, chỉ là để trao đổi, nên đến nhiều người cũng không có tác dụng.
Quan Ninh dám đến tất nhiên là có chỗ dựa, hắn dám chắc Thiên Nhất Lâu sẽ không tổn thương hắn, mà còn sẽ phụng làm khách quý.
Bởi vì hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết!
"Ta đến còn có thể giúp đỡ ngươi, vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Vĩnh Ninh nhìn hắn, nháy mắt mấy cái.
Quan Ninh xem hiểu!
Bên trong cơ thể nàng còn có một nhân cách thứ ba có võ lực rất mạnh là Cam Ninh.
Thiên Nhất Lâu vốn là nơi cao thủ như mây, nếu gặp thời khắc nguy hiểm, Cam Ninh quả thật có thể trợ giúp hắn...
"Được, ngươi cũng đi cùng đi."
Quan Ninh không từ chối.
"Vương gia, việc này có phải là không ổn lắm không?"
"Đúng vậy, việc này quá mạo hiểm."
Tất cả mọi người đều bắt đầu khuyên can.
Có người không rõ lắm Thiên Nhất Lâu là gì, nhưng một tên gọi khác là Vô Danh thì vẫn biết đôi chút.
Thế lực này tương đối thần bí, bên trong cao thủ đông đảo.
Bản thân chuyện này đã đủ mạo hiểm, còn muốn mang theo công chúa đến.
Nhưng Quan Ninh lại không thể nói rõ.
"Ta sẽ không đem tính mạng mình ra nói đùa, bảo đảm không có vấn đề."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết, cứ quyết định như vậy đi."
Quan Ninh nói với giọng kiên quyết, khiến cả đám người đều rất bất đắc dĩ.
Vị Tiểu Vương Gia này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm... hễ là quyết định hắn đã đưa ra, thì không ai có thể thay đổi!
"Vậy chúng ta phái binh dưới chân núi tiếp ứng..."
"Không cần."
Quan Ninh mở miệng nói: “Các ngươi không cần làm gì cả, cứ ở nơi ở đợi, ta nhắc lại lần nữa, chúng ta và Thiên Nhất Lâu không phải là địch nhân...” Phải thuyết phục một hồi, mới khiến đám người này yên lòng lại.
Ngày hôm sau, Quan Ninh liền mang theo Cận Nguyệt và Vĩnh Ninh xuất phát.
Thêm một người dẫn đường quen thuộc địa hình, bốn người ăn mặc gọn nhẹ xuất phát.
Chỉ là đã vào mùa đông, trong núi lạnh hơn một chút, tiết trời âm u, như sắp có tuyết rơi.
Cây cỏ trong núi sớm đã khô héo, cảm giác có chút lạnh lẽo tiêu điều.
Nơi Thiên Nhất Lâu tọa lạc là Vô Danh Phong rất dễ phân biệt, bởi vì đó là ngọn núi cao nhất, thẳng lên trời mây!
Vô Danh Phong vốn không phải tên này, mà là cách gọi của ngoại giới, ngay cả Thiên Nhất Lâu cũng bắt đầu tự gọi như vậy.
Làm như vậy hiển nhiên là để ngụy trang bộ mặt thật sự của mình...
Vô Danh Phong nằm ở nơi trung tâm nhất, phải đến đó trước khi trời tối, cho nên đi cũng tương đối gấp.
Nhưng mấy người Quan Ninh đều có thân thủ rất tốt, hành động cũng tương đối mau lẹ.
Đường đi tương đối phức tạp, đây là mùa đông nên còn đỡ hơn nhiều.
Nếu đợi đến mùa hạ thu, nơi này đều mọc đầy cây cỏ, xanh um tươi tốt.
Trong đó có không ít thực vật có độc, trước đó Trấn Bắc Quân từng chịu thiệt rồi.
May mà có người dẫn đường, tránh được rất nhiều vấn đề, cứ như vậy qua mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến được chân núi...
Nhìn gần so với nhìn từ xa lại càng thêm rung động.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy mây mù giăng kín, căn bản không nhìn thấy đỉnh.
Thân núi thẳng đứng, không biết cao hơn Phách Sơn bao nhiêu, căn bản không có đường lên núi, ngoài leo lên thì không còn cách nào khác.
Leo lên cũng rất khó, vì không biết chính xác cao bao nhiêu, tình hình phía trên hoàn toàn không rõ...
"Thế này làm sao mà lên được?"
Cận Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Thiên Nhất Lâu sao lại ở nơi này.” "Chính vì ở nơi này, nên mới không bị người khác phát hiện."
Quan Ninh mở miệng nói: “Đợi chút đi, hẳn là sẽ có người tới tiếp ứng...”
"Là Trấn Bắc Vương đến sao?"
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi từ một bên khác của ngọn núi đi ra.
Nam tử này mặc một bộ đồ trắng, là loại màu trắng tinh như tuyết, hắn dáng người thẳng tắp mảnh khảnh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng anh tuấn.
Quan trọng là khí chất của hắn.
Lạnh nhạt, yên tĩnh, khí chất xuất trần.
Trong đôi mắt cũng cực kỳ trong sạch, dường như không có bất kỳ tạp niệm nào.
Cho người ta cảm giác tương đối bình thản, khiến người khác có thiện cảm tự nhiên.
Quả nhiên là có người đến tiếp ứng.
Quan Ninh mở miệng nói: “Ta chính là Trấn Bắc Vương.” Hắn vẫn quen tự xưng ‘ta’, cứ ‘bổn vương, bổn vương’ mãi ngược lại không quen...
"Tại hạ Tô Tu Viễn, là đệ tử Thiên Nhất Lâu, cố ý đợi ngài ở đây."
Nam tử tên Tô Tu Viễn khẽ cúi người.
"Được."
Quan Ninh lại nói với người dẫn đường kia: “Ngươi có thể trở về, nói cho Bàng Tướng quân không có chuyện gì.” "Vâng."
Người này rời đi.
Quan Ninh mới hỏi: “Quý Tông môn ở trên đỉnh núi này sao?” "Không sai."
"Ngọn núi này cao chót vót như vậy, lẽ nào có con đường bí mật nào sao?"
Cận Nguyệt cũng tò mò hỏi.
Khó trách từ trước đến nay không bị ai phát hiện, ẩn nấp ở một nơi như thế này, ai có thể ngờ tới.
"Cũng không có con đường bí mật nào, chỉ có thể leo lên thôi."
"Leo lên?"
Cận Nguyệt mở miệng nói: “Ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?” "Không nói đùa, nếu muốn lên đỉnh núi chỉ có thể như vậy, nhưng ở giữa sườn núi có chỗ để nghỉ chân."
Tô Tu Viễn mở miệng nói: “Thoạt nhìn rất dốc đứng nhưng thật ra có những chỗ để đặt chân và bám vào, đây cũng là một loại tu hành mà tông môn chúng ta sắp đặt cho đệ tử.” Hắn hỏi dò: “Không biết mấy vị có thể làm được không, nếu cảm thấy khó khăn, có thể thả dây thừng xuống, chỉ là cần phải đợi một lát.”
"Không thành vấn đề."
Vĩnh Ninh bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng không phải người bình thường.” "Ta cũng không thành vấn đề."
Cận Nguyệt là võ nhân cao phẩm, thân thủ phi phàm.
"Ngươi lên trước đi, chúng ta theo sau."
Quan Ninh càng trực tiếp hơn.
Thiên Nhất Lâu là muốn xem thực lực bọn hắn, tự nhiên không thể bị xem thường.
"Các vị cẩn thận."
Tô Tu Viễn nói bốn chữ, rồi quay người nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng lướt lên, thuận thế đạp lên một điểm tựa, rồi bắt đầu leo lên.
Quan Ninh chú ý thấy, những chỗ hắn đặt chân và bám vào đều rất có quy tắc, dường như là một con đường cụ thể.
Nhìn thì có vẻ rất khó, nhưng thực ra có dấu vết để lần theo.
Chỉ cần men theo những chỗ hắn đã đi qua, là có thể đặt chân vững vàng và bám chắc.
"Đi!"
Quan Ninh theo sát phía sau, cứ đạp lên những chỗ hắn đã đạp qua, bám vào những chỗ hắn đã bám qua, nên rất vững vàng.
Phía sau nữa là Vĩnh Ninh, rồi mới đến Cận Nguyệt.
Bốn người men theo vách núi bắt đầu leo lên.
Đây được xem là một loại vận động cực hạn.
Trước đây Quan Ninh chắc chắn không làm được, nhưng bây giờ lại cảm thấy cũng không khó.
Hắn có thể lực dồi dào, lại có phản ứng nhạy bén, tự nhiên không thành vấn đề.
Với lại hắn dám chắc, khẳng định không chỉ có một phương pháp này để lên tới nơi cao nhất.
Coi như có thể leo lên được, vậy lúc xuống núi thì phải làm sao?
Đơn giản là muốn xem thực lực của hắn.
Đã như vậy, thì thỏa mãn ngươi!
Quan Ninh luôn theo sát phía sau Tô Tu Viễn, Vĩnh Ninh võ công không tệ cũng không cảm thấy áp lực, thân thể nàng rất nhẹ nhàng linh hoạt.
Quan trọng là những chỗ đặt chân và con đường leo lên...
Điều này khiến Tô Tu Viễn rất kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ Quan Ninh vậy mà có thể theo sát vững vàng như thế.
Cứ như vậy leo thẳng lên, đến giữa sườn núi có một chỗ bằng phẳng để dừng lại nghỉ ngơi.
"Trấn Bắc Vương thân thủ thật tốt."
Tô Tu Viễn không nhịn được cảm thán.
"Ngươi cũng không kém."
Quan Ninh biết rõ vị này trước mắt tuyệt đối không phải đệ tử bình thường.
Đến bây giờ hắn cũng không hề thở hổn hển, mà dáng vẻ rất bình ổn.
So sánh ra thì Cận Nguyệt và Vĩnh Ninh lại không bằng.
Nghỉ ngơi đủ thời gian, lại tiếp tục đi lên, cứ như vậy một lúc sau cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, cũng đến được Thiên Nhất Lâu.
Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, lại khiến Quan Ninh cảm thấy rất quen thuộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận