Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 157: Tốt, vậy ta thật là đi

Chương 157: Tốt, vậy ta đi thật đây
Có lẽ đây mới là khởi đầu, vốn dĩ đã hẹn cùng nhau du ngoạn, kết quả lại thành cuộc nói chuyện riêng của hai người.
Tiêu Nhạc Dao cùng Quan Ninh hai người bàn luận chính sự, trò chuyện thơ văn, Quan Ninh lại kể chuyện xưa, sớm tiết lộ một chút tình tiết trong Bạch Xà Truyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, đến chạng vạng tối mới kết thúc...
"Hai người này..."
Lô Tuấn Ngạn trầm giọng nói: "Ta dám chắc chắn Vĩnh Vinh công chúa đối với Quan Ninh có ý."
"Cần ngươi chắc chắn à."
Lịch Thư Lan lại dặn dò: "Nhưng ngươi không thể truyền ra ngoài."
"Ta biết."
Cuối cùng tan cuộc, Quan Ninh cùng Lô Tuấn Ngạn cùng lúc rời đi.
Lịch Thư Lan nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cùng muội muội của ngươi tranh giành nam nhân?"
"Không có."
Tiêu Nhạc Dao sắc mặt bình tĩnh.
"Còn nói không có, vậy tại sao ngươi lại để tâm đến Quan Ninh như thế?"
"Ngươi không hiểu."
Trong lòng Tiêu Nhạc Dao lại thở dài một tiếng, xem ra tiểu Ninh, thật sự đã quên chuyện lúc nhỏ.
Rất nhiều chuyện cũng không phải như vẻ bề ngoài, người ta đều nói nàng hiểu võ đạo, thông thạo chính vụ, vì ưu tú mà được Long Cảnh Đế ưa thích.
Kỳ thực hoàn toàn ngược lại.
Từ nhỏ nàng đã không được Phụ hoàng ưa thích, thậm chí là bị bài xích, vô luận nàng nỗ lực thế nào, nịnh nọt ra sao, đều không được.
Tuổi thơ của nàng cũng không vui vẻ, vào lúc đó Trấn Bắc Vương mang theo Quan Ninh đến.
Hắn còn nhỏ, chỉ bằng lòng theo nàng chơi đùa, thậm chí còn đứng chắn trước mặt nàng để bảo vệ nàng.
Các nàng có ước hẹn lúc nhỏ.
Có lẽ chỉ là đồng ngôn vô kỵ.
Nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, nàng cũng không hề quên đi, ngược lại càng thêm hoài niệm...
"Ngươi chắc chắn ngươi cùng Vĩnh Vinh công chúa chưa từng gặp nhau?"
Lô Tuấn Ngạn không biết là hỏi lần thứ mấy rồi.
Quan Ninh không nói gì, hiện tại hắn cũng có chút không chắc chắn.
Đây thật sự là lần đầu tiên gặp mặt?
Vì sao không có chút cảm giác xa lạ nào?
Hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của Tiêu Nhạc Dao, cái kiểu thẳng thắn không hề giữ lại chút nào.
Cả buổi chiều nói chuyện với nhau, khiến hắn thu hoạch rất lớn, biết được rất nhiều chuyện bí mật.
Vòng chức Lục Bộ, cho hắn cơ hội.
Đây là cửa ải cuối cùng mà Long Cảnh Đế đặt ra.
Theo nhiều người thấy, Quan Ninh căn bản không có khả năng hoàn thành, hắn tin rằng Long Cảnh Đế cũng không muốn thấy hắn hoàn thành.
Đây là hành động bất đắc dĩ của hắn dưới tình thế ép buộc, cơ hội này Quan Ninh nhất định phải nắm chắc!
Cuộc thi Bát Môn toàn quốc của Quốc Tử Giám, giúp hắn đứng vững gót chân, vòng chức Lục Bộ này, hắn muốn quang minh chính đại lấy lại Vương vị Trấn Bắc...
Ngày thứ hai, tảo triều.
Long Cảnh Đế chính thức hạ chỉ, để năm vị hoàng tử đã khai phủ phong Vương tham dự chính vụ, Đại Hoàng tử Tiêu Duệ cùng giám sát Lại bộ, Công bộ, bốn vị Hoàng tử còn lại mỗi người giám sát một bộ, được trao quyền giám sát đốc thúc, yêu cầu trong thời gian giám sát phải lập được thành tích.
Năm vị Hoàng tử đều có phân công.
Khiến cho triều đình chấn động, ai cũng biết điều này có ý nghĩa gì.
Quốc Bản chi tranh bắt đầu!
Việc sắc lập Thái tử của Đại Khang Vương Triều vốn không chú trọng quy củ lập đích lập trưởng, mấy đời trước đều có phá vỡ, Long Cảnh Đế lại càng là tạo phản đoạt vị, cho nên mỗi khi đến lúc này, chỉ có một chữ, đó chính là tranh!
Trong đó đáng chú ý nhất là, Tam Hoàng tử Tiêu Khải, giám sát và quản lý Hộ Bộ.
Mà trạm đầu tiên Quan Ninh muốn vòng chức, chính là Hộ Bộ.
Cũng trong hôm nay, Quan Ninh lại cưỡi con tiểu bạch mã của hắn đi đến Hộ Bộ.
Chức vị của hắn không được nói rõ, làm cụ thể trong bao lâu cũng không xác định, tiêu chuẩn khảo hạch cũng không có.
Đúng là rất hố.
Long Cảnh Đế nói rõ là muốn chặn miệng người khác, ngươi làm không được là vấn đề của ngươi, không liên quan gì tới ta.
Quan Ninh lại cứ không tin cái tà này.
Vả mặt thì phải vả mặt Long Cảnh Đế, vả mặt những người khác không có ý nghĩa...
Hộ Bộ tọa lạc tại phía bắc hoàng cung, về cơ bản xem như ngay sát bên, nghe nói đại viện Hộ Bộ và hoàng cung có một cửa ngầm thông nhau, có thể đi thẳng vào.
Nó chiếm diện tích khá là khổng lồ, nhìn lướt qua không thấy điểm dừng.
Trong Lục Bộ Lại, Hộ, Binh, Lễ, Hình, Công, Lại Bộ là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, Lại Bộ thượng thư cũng được xưng là Thiên Quan.
Tại sao lại như thế?
Lại Bộ nhờ chủ quản đại quyền nhân sự như việc đánh giá thành tích, thăng chức, bãi nhiệm, điều phối quan lại cả nước mà được liệt vào hàng đệ nhất. Hẳn là bởi vì trên đời vạn vật, con người là quý giá nhất. Lại Bộ xếp số một, là đương nhiên.
Mà xếp ở vị trí thứ hai chính là Hộ Bộ, đó là vì Hộ Bộ có cơ cấu lớn nhất, nhân viên đông nhất.
Khu Vực Hành Chính của Đại Khang Vương Triều thực thi chế độ ba cấp Châu, Phủ, Huyện, tổng cộng có 27 châu, căn cứ theo phân chia khu vực, mỗi hai hoặc ba châu hợp lại đều có một Thanh Lại Ti trực thuộc Hộ Bộ quản hạt, tổng cộng có mười ba Thanh Lại Ti, cũng được xưng là Mười Ba Ti.
Ngoài ra còn có rất nhiều cơ cấu khác, như kho lúa quốc khố, cục đúc bạc, vân vân.
Không hề nghi ngờ, đây là một cơ cấu khổng lồ, dù sao cũng quản lý dân sinh, quản lý tiền thuế.
Quan Ninh cưỡi Tiểu Bạch thong thả đi tới cửa, liền thấy một màn kinh ngạc.
Chỉ thấy có đông đảo quan viên, theo phẩm cấp sắp xếp chỉnh tề, liếc mắt nhìn không thấy cuối.
Bởi vì đều mặc quan phục, căn cứ vào quan phục liền có thể biết được phẩm cấp, ước chừng có gần năm mươi người.
"Cái này..."
Quan Ninh khó hiểu, đây là vì nghênh đón mình sao?
Không thể nào!
Hắn chắc chắn không có mặt mũi lớn như vậy, hơn nữa Hộ Bộ cũng không chào đón hắn.
Vụ án tra ngược Đặng Khâu, khiến cho quan trường chấn động, rất nhiều quan viên bị liên lụy, nên hắn mới có biệt danh Tảo Bả Tinh.
Trừ Lại Bộ và Hình Bộ, quan đứng đầu của bốn bộ còn lại đều thượng tấu, không muốn để Quan Ninh đến vòng chức, chỉ sợ hắn gây thêm chuyện.
Bây giờ, lại bày ra trận thế lớn như vậy.
Suy nghĩ của Quan Ninh chuyển động, trong nháy mắt liền phản ứng kịp.
Đây không phải nghênh đón hắn, mà là nghênh đón Tam Hoàng tử Tấn Vương Tiêu Khải...
Đã như vậy, vậy thì không khách khí.
Hắn đã có chủ ý.
Giờ phút này đám quan chức đang chờ đợi cũng chú ý tới Quan Ninh.
Có người không biết hắn, nhưng nhìn thấy con tiểu bạch mã đặc trưng kia là biết người nào.
"Tảo Bả Tinh đến!"
Không biết là ai nói một câu, lập tức gây nên một trận xôn xao.
"Hắn chính là Quan Ninh?"
"Không đến sớm không đến muộn, tại sao cứ nhằm đúng lúc này mà đến?"
"Hắn cố ý đấy."
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
"Triệu đại nhân, Quan Ninh đến rồi."
Tiết Khánh hơi biến sắc mặt, nói với vị quan viên đứng đầu, khoảng lục tuần, bụng phệ, người mặc quan phục văn nhị phẩm thêu Cẩm Kê ở bổ tử.
Vị này chính là Hộ Bộ thượng thư đồng thời được gia phong Nội Các đại thần Triệu Lập Bản.
"Người đâu, mau đuổi hắn đi, Tấn Vương điện hạ sắp đến rồi, hắn đến xem náo nhiệt làm gì?"
Triệu Lập Bản sắc mặt khó coi quát lớn.
"Vâng."
Đang có người chuẩn bị tiến lên, Quan Ninh đã vỗ mông ngựa tới gần.
"Các vị đại nhân cũng quá khách khí rồi, cho dù ta muốn tới Hộ Bộ vòng chức, cũng không cần bày ra phô trương như thế, sau này chúng ta đều là người một nhà."
Đối mặt với mọi người, Quan Ninh cười mở miệng, làm ra vẻ ngại ngùng.
Ngay khi lời hắn vừa dứt, hắn lập tức cảm nhận được oán khí khổng lồ như thủy triều cuồn cuộn đổ về, khiến Quan Ninh hấp thu thật thống khoái.
"Vô sỉ!"
"Đã sớm nghe nói Quan Thế tử da mặt dày như ngoan thạch, hôm nay coi như đã được lĩnh hội."
"Ta nhổ vào!"
Mọi người thầm mắng không thôi.
"Quan Ninh, còn không mau mau rời đi, đây là nơi ngươi có thể giương oai sao?"
Tiết Khánh không thể chịu đựng được, hắn nhìn thấy Quan Ninh là tức giận.
Đứa con trai duy nhất của hắn, dòng độc đinh của Tiết gia đều bị Quan Ninh hại chết, chuyện này cũng thôi đi, mấu chốt là phụ thân hắn lại bắt hắn cưới mấy phòng tiểu thiếp, mỗi ngày vất vả cày cuốc, để sinh thêm một đứa con.
Năm nay đã bốn mươi, bản thân áp lực đã lớn, lại thêm có lòng mà lực không đủ, khiến cho vô cùng bực bội.
"Bản Thế tử phụng ý chỉ của Thánh thượng đến Hộ Bộ vòng chức, Tiết đại nhân lại muốn đuổi ta đi sao?"
Quan Ninh nói thẳng: "Tốt, vậy ta đi thật đây, ta lập tức đi tìm bệ hạ, nói rằng Tiết đại nhân ngài cản trở ta vòng chức."
Hắn cũng không nói nhảm thêm, quay đầu ngựa lại liền đi.
Hành động dứt khoát lưu loát này khiến sắc mặt Tiết Khánh lập tức trở nên khó coi.
"Chờ... chờ một chút."
Hắn vội vàng mở miệng hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận