Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 521: Long Cảnh Đế di sản

Chương 521: Di sản của Long Cảnh Đế
"Cái gì?"
Quan Ninh cũng chấn kinh.
Hắc Y Tể Tướng thanh danh vang xa lại là người của Lương Vũ Đế?
Điều này sao có thể?
Lương Vũ Đế chính là Hoàng Đế đương kim của Lương Quốc, hắn tự phong hiệu dựa vào võ, xưng là Lương Vũ Đế.
Người dám tự phong như thế đều là người phi thường. Sau khi hắn kế vị, đối nội thực hành cải cách, tước bỏ phiên thuộc của Quý Tộc, củng cố tập quyền Trung Ương; sau đó lại dốc sức chỉnh đốn Quân Võ, thay đổi cục diện quân lực yếu kém của Lương Quốc, mấy lần chiến tranh với Ngụy quốc, đặt vững cơ sở tranh bá cho Lương Quốc.
Lương Vũ Quân chính là được thành lập khi hắn tại vị, hắn cũng được gọi là bậc chủ trung hưng của Lương Quốc.
"Đây là phong thư chúng ta phát hiện tại chỗ ở của Huyền Tâm do hắn để lại, căn cứ vào việc so sánh chữ viết, hẳn là do chính hắn để lại."
Phùng Nguyên đem một phong thư dâng lên cho Quan Ninh.
Quan Ninh mở ra xem.
"Khi các ngươi nhìn thấy thư này, ta đã rời khỏi Thượng Kinh, hơn nữa là rời đi từ sớm, bởi vì ta đã dự đoán được kết cục của Đại Khang. Ta là thân tín của Long Cảnh Đế, nhưng từ rất sớm trước kia đã bị Lương Quốc mua chuộc, trở thành mật thám của hắn. Ta vui vẻ đồng ý, cũng vì thế mà cảm thấy phấn khích, bởi vì ta là một kẻ của thời loạn thế..."
Phong thư này là lời tự thuật của Huyền Tâm, hắn tự biết không thể trở về, nên đã giao lại rất nhiều căn cơ, cũng nói rõ nhiều tình huống, nhưng dưới cái nhìn của Quan Ninh thì càng giống như một kiểu khoe khoang.
Nếu không hắn lưu lại phong thư này làm gì? Hoàn toàn có thể không để lại, chính là vì muốn ra vẻ.
Các ngươi đều là kẻ ngu, ta là người thông minh nhất.
Hắn rút lui an toàn, đồng thời còn đùa bỡn rất nhiều người.
Ví như hắn âm thầm đồng ý với Thái tử Tiêu Chính, nghe theo mệnh lệnh của hắn, xúi giục Long Cảnh Đế ăn nhiều cái gọi là Trường Sinh Đan, dẫn đến thân thể ngày càng yếu đi.
Việc Long Cảnh Đế tu đạo không phải do hắn mê hoặc, nhưng hắn cũng đóng vai trò thúc đẩy, xúi giục.
Thuận nước đẩy thuyền.
Để Long Cảnh Đế trên con đường mờ mắt u mê càng chạy càng xa...
Cùng lúc này Phùng Nguyên giải thích nói: "Phật Giáo ở Lương Quốc hưng thịnh, thường có hòa thượng đến các nước khác truyền bá Phật pháp, giao lưu lẫn nhau, bọn họ đã từng nhiều lần tới Hàn Sơn Tự, lão nô nghĩ hẳn là khi đó bọn họ đã tiếp xúc với Huyền Tâm..."
Quan Ninh khẽ gật đầu.
Hắn cũng đại khái nghe nói qua, Lương Quốc thường xuyên tổ chức các đoàn Phật giáo đi thăm các nước khác, mượn danh nghĩa tuyên dương Phật pháp để đạt được mục đích chính trị của mình.
Trước đó bọn họ mang theo Ngộ Không đến đây biện pháp chính là như vậy, chỉ có điều Quan Ninh đã giành được thắng lợi, còn nhận Ngộ Không làm đồ đệ.
Hiện tại xem ra, bọn họ không chỉ dựa vào việc này để tuyên dương quốc lực, mà đồng thời còn tiến hành hoạt động gián điệp.
Đây đúng là một danh nghĩa rất tốt, đường đường chính chính đến trú tại nước khác.
Theo Quan Ninh biết, đã từng có tăng nhân Lương Quốc đến thường trú bên trong Hàn Sơn Tự, rất có thể bọn họ chính là gián điệp!
Huyền Tâm chẳng qua chỉ là kẻ ẩn giấu sâu nhất trong số đó!
Vị Lương Vũ Đế này thật có dã tâm lớn, hắn làm những bố trí sắp đặt này để làm gì?
Tự nhiên là vì tranh bá đại lục, hắn từ rất sớm đã có ý đồ với Đại Khang. Tuy nói trong lần nội chiến này đã khiến mưu kế của hắn thất bại, đồng thời hao tổn 20 vạn đại quân, nhưng đối với hắn mà nói, đây vẫn là cơ hội tốt nhất để diệt Đại Khang!
Thời gian gấp gáp lắm!
Huyền Tâm sẽ đem tình hình Đại Khang bẩm báo kỹ càng cho Lương Vũ Đế.
Có lẽ chỉ một thời gian sau, Lương Quốc sẽ ngóc đầu trở lại, thậm chí Lương Quốc sẽ lại kết thành đồng minh với Ngụy quốc, cùng lúc phát động tiến công Đại Khang.
Thừa lúc người bệnh, muốn mạng người.
Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quan Ninh cảm nhận được cảm giác cấp bách mãnh liệt.
Hắn nhất định phải nhanh chóng chỉnh đốn, mau chóng khôi phục trật tự, khôi phục ổn định, phát triển sản xuất, dùng những điều này để ứng phó với phiền phức sắp tới...
Hắn sắp đăng cơ, trở thành Hoàng Đế, quốc gia này chính là của hắn, hắn cảm nhận sâu sắc áp lực tăng gấp bội, trách nhiệm thật trọng đại!
Suy nghĩ thoáng qua.
Quan Ninh mở miệng nói: "Thông báo các nơi, truy nã Huyền Tâm, cố hết sức bắt hắn trở về."
Bên cạnh Công Lương Vũ nhanh chóng ghi chép.
"Mặt khác, truyền lệnh cho Chu Minh ở Lũng Châu, để hắn suất lĩnh bộ hạ chạy tới Hoài Châu, đóng giữ tại đó."
Sau khi Quan Ninh đến Lũng Châu tiếp quản Trấn Bắc Quân, lúc bắc tiến đã để lại một nhánh quân đội ở đó, thống lĩnh chính là Chu Minh.
Cũng yêu cầu hắn thu nhận sơn phỉ ở Lũng Châu, huấn luyện thành quân, đợi khi hắn khởi binh thì hưởng ứng.
Bây giờ cũng đã phát triển đến gần năm vạn người, là một lực lượng đáng kể.
Quan Ninh lo xa, đi trước một bước điều quân đến biên cảnh phòng thủ.
Biên cảnh cũng không phải là không có người.
Thủ quân Nguyên Châu trước kia là Tằng Tham đã tham gia nội chiến, đại bại trong chiến dịch Bình Chương Quan, đại tướng của hắn là Vinh Phương đã chủ động đầu hàng, sau đó Quan Ninh yêu cầu bọn họ trở về phòng thủ biên cảnh, vẫn còn hơn mười vạn đại quân còn lại rút khỏi chiến trường, trở về nơi đóng quân cũ.
Nhưng chút binh lực ấy căn bản không đủ!
Không thể đánh nữa, cũng thật sự không đánh nổi.
Một trận nội chiến đã tiêu hao quá nhiều quốc lực, hiện tại đối mặt với cục diện không tiền không lương thực, đây đúng là một mớ rối rắm.
Phát giác được thần sắc của Quan Ninh, Phùng Nguyên hiểu ý nói: "Chủ thượng có phải đang cảm thấy khốn quẫn?"
"Đúng vậy a."
Quan Ninh mở miệng nói: "Nội chiến kết thúc, các nơi đều một mảnh hoang tàn, vô số lưu dân chờ cứu tế, thế nhưng quốc khố trống rỗng, các kho tư của Lục Bộ ở Kinh Sư cùng các nhà kho khác đều không có lương thực, không có tiền, lấy gì để cứu trợ thiên tai, lấy gì để phát triển?"
"Nhưng thật ra là có, tuy không đến mức tràn đầy, nhưng cũng có thể giải quyết việc cấp bách."
Lời nói của Phùng Nguyên khiến Quan Ninh nhíu mày.
"Ở đâu ra?"
Hắn rời kinh mấy năm, quả thực không biết rõ tình hình.
Phùng Nguyên mở miệng nói: "Các quốc khố ở Kinh Thành đúng là trống rỗng, nhưng rất nhiều kho tư lại tích trữ đầy lương thực, khá dồi dào."
"Ngươi nói là? Của tư nhân?"
"Không sai."
Phùng Nguyên giải thích nói: "Sau khi nội chiến bùng nổ, có rất nhiều thương nhân tích trữ lương thực, cũng có không ít kẻ thừa cơ tham ô quân lương. Theo lão nô biết, Cao Liêm cùng Đoạn Áng đã tham ô không ít, kho tư của gia tộc bọn họ, tuyệt đối đầy ắp!"
Quan Ninh gật gật đầu.
Vấn đề này hắn cũng đã nghe nói, tiền tuyến căng thẳng, hậu phương gấp rút vơ vét.
Lúc đó quân lương đưa đến tiền tuyến bên trong đều bị trộn lẫn đất cát, chuyện này thật không hợp lẽ thường.
"Vàng bạc châu báu bọn họ có cơ hội mang đến phương Nam, nhưng lương thực thì tuyệt đối không chuyển đi được."
Phùng Nguyên nói chính là đám phú thương quý tộc.
Thương nhân trục lợi, phát tài nhờ quốc nạn nơi nào cũng có.
Quan Ninh đã để Dương Tố đi tịch biên gia sản, nhưng vẫn chưa có hồi âm, tạm thời không biết thu hoạch được những gì.
"Tiền thì thực ra cũng có."
Phùng Nguyên mở miệng nói: "Nội khố có hơn bốn trăm bảy mươi vạn lượng bạc trắng, có hơn ba mươi vạn lượng hoàng kim."
Quan Ninh sững sờ, hơi ngơ ngác hỏi: "Nhiều... Bao nhiêu?"
"473 vạn lượng bạc trắng, 31 vạn lượng hoàng kim."
Phùng Nguyên nói ra hai con số rất chính xác, đồng thời lấy ra một quyển sổ đưa cho Quan Ninh.
Đây là một quyển sổ sách, ghi chép thu chi của nội khố, mỗi một khoản đều ghi rất rõ ràng, còn tốt hơn sổ sách của Hộ Bộ.
Nội khố thực ra chính là tiểu kim khố (kho bạc riêng) của Hoàng Đế.
Phùng Nguyên còn đảm nhiệm chức vụ trông coi nội khố, cho nên không ai rõ hơn.
Quan Ninh nhìn sổ sách, bất giác nhíu mày, hắn hiếu kỳ nói: "Tại sao lại có nhiều tiền như vậy?"
Đánh trận là phải tốn tiền, quân đội triều đình khốn quẫn đến mức đó, mà Long Cảnh Đế lại không hề lấy tiền ra sao?
Quốc gia là của hắn, còn muốn phân chia công tư rõ ràng như vậy sao?
Hắn không làm mất nước, thì ai làm mất nước?
Phùng Nguyên giải thích nói: "Số tiền này đều là phần lợi tức của Long Cảnh Đế. Hắn cùng nhóm Huân thích (công thần quý tộc) chung nhau mở một ngân hàng tư nhân tên là Nhật Thịnh Xương, hàng năm đều có lợi nhuận chia về. Chỗ này đã tiêu tốn không ít rồi, việc tu sửa Thượng Thanh Đạo Quan chính là dùng tiền của nội khố..."
"Tốt!"
"Thật tốt!"
Quan Ninh mở miệng nói: "Long Cảnh Đế cuối cùng cũng làm được một việc tốt, để lại nhiều di sản như vậy."
Phùng Nguyên lại hỏi: "Ngài có muốn mau chóng đến xem không?"
"Đi."
Quan Ninh cũng muốn xem thử, di sản của Long Cảnh Đế phong phú đến mức nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận