Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 660: Vấn trảm

Chương 660: Vấn trảm
"Hắn... Không có."
Chúc Hạ Đồng cũng không nghĩ tới Quan Ninh lại nói về việc này, hơi dừng lại một chút rồi nói như thế.
"Hắn là vì ngươi gánh tội thay?"
"Vâng."
Chúc Hạ Đồng lại dừng lại một hồi, mới mở miệng nói: "Triệu Nam Tinh là vô tội, hắn từ lúc mới bắt đầu đã không tán thành việc chống lại. Sau khi việc quan viên và sĩ thân cùng nhau nạp lương được phổ biến, một mực là ta chủ trì Liên Các, không có bất cứ quan hệ nào với hắn cả."
Nghe đến đây, Quan Ninh có thể xác định.
Triệu Nam Tinh xác thực không có bất cứ quan hệ nào với những chuyện này.
Hắn đại khái có thể cảm giác được Chúc Hạ Đồng đang nói lời thật, dù sao đến lúc này cũng không cần thiết phải nói dối nữa.
"Trẫm biết được, Triệu Nam Tinh là do ngươi nâng đỡ lên, quan hệ của các ngươi cũng vừa là thầy vừa là bạn. Ngươi đánh giá hắn như thế nào?"
Quan Ninh tiếp tục đặt câu hỏi.
Đây cũng là mục đích của hắn. Hắn tìm đến Chúc Hạ Đồng kỳ thực là muốn tìm hiểu về Triệu Nam Tinh.
Vương Luân người này rất ti tiện.
Hắn là kẻ hai mặt, nội tâm cực kỳ không an phận, lại không ngừng thay đổi lập trường.
Nhưng đánh giá của hắn đối với Triệu Nam Tinh lại không tệ.
Điều này rất khiến người ta bất ngờ.
Nếu tất cả mọi người đều nói không tốt, thì người đó khẳng định có vấn đề.
Nếu như tất cả mọi người đều khen tốt, thì tất nhiên người đó phải có chỗ hơn người.
Điều này khiến Quan Ninh nảy ra một ý nghĩ.
Mà hắn cũng nhất định phải tìm hiểu về con người Triệu Nam Tinh.
Chúc Hạ Đồng mở miệng nói: "Triệu Nam Tinh là một nhân tài. Lúc ta làm Châu Mục Giang Châu, hắn còn chỉ là huyện lệnh của một huyện thuộc Hoài Châu. Nhưng lúc đó hắn đã rất có tài danh, là đại tài tử nổi danh khắp Giang Châu, thậm chí cả sáu châu Nam phương. Ta vừa nhìn đã chọn trúng hắn."
"Người này đáng giá bồi dưỡng, cũng nên được bồi dưỡng!"
Chúc Hạ Đồng dường như chìm vào hồi ức.
"Ta điều hắn đến Châu Nha, sau đó lại vận dụng quan hệ để hắn làm Châu Thừa. Lúc ta từ quan, lại để hắn tiếp nhận chức Châu Mục, còn để hắn làm Các Chủ Liên Các."
"Ta đặt kỳ vọng rất cao vào hắn!"
Nghe những lời này, Quan Ninh cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Chúc Hạ Đồng.
Cái cảm giác khi nhìn thấy một người mình đặc biệt vừa ý, muốn cấp thiết bồi dưỡng người đó.
"Ngươi có thất vọng về hắn không?"
"Thất vọng."
Chúc Hạ Đồng trầm giọng nói: "Trong sự kiện lần này, hắn đã không thể hiện được trách nhiệm của một người là Các Chủ Liên Các."
Có lẽ là tự biết mình không có kết cục tốt đẹp.
Nên hắn nói chuyện cũng không còn cố kỵ gì nữa.
Quan Ninh bình tĩnh hỏi: "Chống lại tân chính mà coi là trách nhiệm sao?"
"Đây chính là giác ngộ của ngươi với tư cách là người đứng đầu giới văn nhân?"
Chúc Hạ Đồng hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Xem ra, hắn vẫn rất xem thường tân chính, tư tưởng của hắn đã cố định, không thể nào thay đổi được nữa.
Quan Ninh cũng không để tâm.
Lời không hợp ý thì nửa câu cũng nhiều.
Hắn chủ yếu là muốn tìm hiểu về Triệu Nam Tinh, hiện tại đã biết rõ, nên không cần thiết phải nói nhiều nữa.
"Người đâu, đưa Chúc lão xuống dưới, trông coi cẩn thận, dù sao cũng đã cao tuổi."
Quan Ninh hô một tiếng.
Chúc Hạ Đồng còn chưa thể chết, nhất định phải đợi đến ngày mai mới được chết.
Bởi vì Quan Ninh phải dùng hắn để thể hiện quyết tâm của mình, chấn nhiếp những kẻ vẫn còn ôm tâm lý may mắn...
Bên ngoài có binh lính tiến vào dẫn hắn ra ngoài.
Chúc Hạ Đồng nhìn Quan Ninh chằm chằm.
"Nghe ta khuyên một câu, Hoàng Đế không ai làm như ngươi."
Quan Ninh hơi sững lại, rồi lắc đầu nói: "Trẫm cũng muốn khuyên ngươi một câu, hạng người mua danh chuộc tiếng như ngươi, căn bản không xứng làm người đứng đầu giới văn nhân!"
"Hừ!"
Chúc Hạ Đồng rất có cốt khí, hừ lạnh một tiếng, rồi bị dẫn ra ngoài.
Quan Ninh lắc đầu.
Nếu như kẻ sĩ, văn nhân của Đại Khang đều giống như hắn, thì quốc gia này cũng coi như xong...
Nhưng xem ra...
Triệu Nam Tinh dường như thật sự vô tội, đồng thời còn có thể là một người dùng được...
Quan Ninh thầm nghĩ.
Đêm nay đối với rất nhiều người mà nói đều là một đêm không ngủ.
Những người bị giam giữ trong đại lao đều trải qua thẩm vấn, khai ra rất nhiều vấn đề.
Điều khiến Quan Ninh chú ý nhất chính là tàn dư của tiền triều.
Quả nhiên có bọn họ tham dự vào trong đó.
Tiêu Mãn, thuộc hàng hoàng thân quốc thích.
Đồng thời hắn còn có vị trí rất cao trong tộc phổ.
Trong cuộc đại thanh trừng sau khi Tân Triều thành lập, hắn đã ẩn náu được.
Nhân cơ hội lần này lại ló đầu ra, cấu kết cùng Chúc Hạ Đồng, ý đồ kích động phân tranh giữa địa phương và triều đình, lật đổ triều chính!
Thế lực cũ vẫn luôn tồn tại, chỉ là bọn chúng vẫn luôn ẩn nấp rất kỹ.
Lần này bị Quan Ninh nắm được cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sau khi bị nghiêm hình tra tấn, bọn họ đã khai ra rất nhiều, ngay trong đêm đó Quan Ninh đã phái người đi bắt.
Nếu nói trong quá trình phổ biến tân chính, có kẻ lầm đường biết quay đầu thì còn có thể tha thứ, nhưng tàn dư tiền triều thì tuyệt đối không cho phép tồn tại.
Phải giết cho sạch sẽ!
Gió tanh mưa máu đã nổi lên, mà tin tức về việc cử hành công khai vấn trảm vào ngày mai cũng đã lan truyền khắp thành!
Một sự kiện chấn động sáu châu Nam phương, thậm chí cả kinh thành sắp sửa diễn ra!
Ngày thứ hai.
Trời vừa rạng sáng, trước cửa nha môn châu đã có thường dân tụ tập.
Hôm nay toàn thành giới nghiêm.
Binh lính vũ trang đầy đủ trấn giữ khắp các đường phố chính.
Số người bị vấn trảm là tám mươi mốt người.
Trong số đó không chỉ có người ở Lâm An, mà còn có các quan viên, hương thân chủ chốt chống lại tân chính từ các nơi ở Giang Châu.
Gần như là bị hốt trọn một mẻ.
Sĩ tộc văn nhân, địa chủ cường hào.
Số người liên quan đông, phạm vi rộng, xưa nay chưa từng có.
Đây là vụ thẩm án lớn nhất kể từ khi Tân Triều thành lập đến nay!
Cũng vì vậy mà có rất nhiều người đến vây xem.
Đến gần trưa, bên ngoài Châu Nha đã đông nghịt người.
Do được tuyên truyền rộng rãi, người biết tin nhiều vô số kể, đều kéo đến xem.
Việc này cũng không có hạn chế gì.
Đây cũng là mục đích của Quan Ninh.
Hắn chính là muốn dùng cách này để chấn nhiếp những kẻ trong lòng còn muốn làm loạn.
Hắn không thể đến từng thành trì, cũng không thể ở lại Nam phương mãi mãi.
Muốn tân chính được chính thức phổ biến lâu dài, nhất định phải khiến những kẻ chống đối này có cảm giác kính sợ.
Trong lòng bọn họ phản kháng, nhưng bị tình thế ép buộc phải chấp hành.
Dần dần, sẽ hình thành chế độ.
Giống như việc bá tánh nộp thuế, đi phu dịch, tại sao không ai dám nói không phải?
Hắn chính là muốn tạo ra hiệu quả như vậy.
Càng nhiều người đến càng tốt, tạo thành ảnh hưởng càng lớn càng tốt.
Quan Ninh cũng không quan tâm thanh danh.
Phía trước Châu Nha đã dọn ra một khoảng sân rộng.
Trên bậc thềm trước cửa đặt một cái bàn, đây là vị trí ngồi của Quan Ninh, hắn đích thân làm Giám trảm quan!
Sắp đến giờ Ngọ, từng người một bị giải ra.
Bọn họ đã thay quần áo tù.
Những người từng có thân phận rất cao, hoặc là những bậc học giả được người đời kính ngưỡng, sùng bái, giờ phút này đều đầu bù tóc rối, trông vô cùng thảm hại!
Bọn họ đều là tội phạm!
Những người này không còn chút thể diện nào, mặt người nào người nấy đều đầy vẻ hoảng sợ, kinh hoàng bất an.
Đối với nhiều người trong số họ mà nói, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Bây giờ, bọn họ sắp trở thành những người bị trảm.
Có người vẫn đang gào thét, nhưng tiếng la của hắn đều bị nhấn chìm trong những lời bàn tán, chỉ trỏ xung quanh.
Tất cả mọi người bị giải tới, xếp thành hàng chờ hành hình.
Căn cứ vào thân phận và tầm ảnh hưởng mà sắp xếp, Chúc Hạ Đồng đứng ở vị trí đầu tiên.
Giờ Ngọ tới gần, quang cảnh cũng dần dần yên lặng lại.
Bởi vì Quan Ninh đã đi ra.
Hắn ngồi vào vị trí chủ tọa Giám trảm quan. Ngay lúc này, Hàn Quý đi đến bên cạnh hắn.
"Bệ hạ, Triệu Nam Tinh khuyên can, hắn nói ngài bất luận thế nào cũng không thể giết Chúc Hạ Đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận