Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 287: Ta chỉ muốn đánh 1 cái mặt người

Chương 287: Ta chỉ muốn tát vào mặt một người
Ngay từ đầu, đây đã không phải là một trận quyết đấu công bằng.
Một bên là tàn binh bại tướng, một bên là kỵ binh tinh nhuệ dũng mãnh. Ngụy Quân tuy có khí thế nhưng sức không đủ, dưới sự xung sát của kỵ binh, họ giống như lúa mạch bị cắt vào mùa thu.
Trong thời đại vũ khí lạnh, một khi trận tuyến bị phá vỡ, khí thế tan rã, thì đồng nghĩa với thất bại.
Ngụy Quân chính là như vậy.
Ban đầu bọn họ còn chủ động nghênh chiến, nhưng dưới sự tàn sát như thế này, họ liên tiếp lùi bước.
Đến nỗi việc vây giết Quan Ninh lại càng không thể nào.
Quan Ninh là chủ tướng, hắn xông đến đâu, kỵ binh phía sau liền theo sát đến đó. Sự dũng mãnh của Quan Ninh cũng khiến Ngụy Quân kinh hãi không thôi.
Hắn sử dụng một thanh đại đao, những nơi đi qua đều mạnh như chẻ tre, căn bản không ai có thể cản nổi.
Chẳng lẽ hắn không biết mệt mỏi sao?
Đây là câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Trên chiến trường thực tế, có thể giết được năm sáu người kỳ thực đã là rất lợi hại, bởi vì phải đối mặt với hoàn cảnh đặc thù, đồng thời sức lực của một người là có hạn.
Nhưng bọn hắn lại phát hiện, sức lực của Quan Ninh dường như dùng không cạn, không có vẻ gì là mệt mỏi.
Hắn vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất.
Chỉ làm một việc, đó chính là giết!
Trên người hắn đã đỏ như máu, chiến mã hắn cưỡi cũng giống như bị nhuộm máu, đơn giản chính là một vị Sát Thần.
Khí thế đó hòa quyện với mùi máu tươi nồng nặc, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Thậm chí khiến cho chiến mã của địch nhân cũng không dám đến gần, bởi vì sát khí trên người hắn quá nặng.
Dưới sự dẫn dắt của Quan Ninh, thế như chẻ tre, quân địch tan tác chỉ là vấn đề thời gian...
Nam Uyên nhìn thấy cảnh này.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, trong thân hình nhìn có vẻ không cường tráng kia của Quan Ninh lại ẩn chứa sức mạnh như vậy.
Hắn vốn tưởng rằng Quan Ninh chỉ giỏi về mưu lược quân sự, nào ngờ võ lực cá nhân cũng đáng sợ đến thế.
Nam Uyên hoảng hốt.
Suy nghĩ quay về hai mươi năm trước, trận chiến đó hắn cũng tham gia, chỉ là lúc ấy còn là một tiểu tướng quân. Dường như cũng là cảnh tượng tương tự.
Bầu trời tàn dương như máu, mặt đất máu chảy thành sông.
Người nam tử cao lớn hùng tráng kia, dẫn theo đội thiết kỵ khổng lồ tung hoành xung sát, không gì cản nổi...
Hắn chính là chiến thần đẫm máu!
Người đó chính là Quan Trọng Sơn!
Bây giờ, ký ức và hiện thực giao thoa, hai bóng hình như chồng lên nhau.
Một cảm giác bất lực sâu sắc ập đến, hy vọng tan vỡ, tuyệt vọng bao trùm.
Phụ thân năm đó hẳn cũng có tâm trạng thế này.
Nam Uyên thầm nghĩ.
"Đại soái, quân ta đã tan tác, không còn sức xoay chuyển cục diện nữa, xin Đại soái mau chóng dời bước, nhanh chóng phá vây tẩu thoát!"
Lúc này, giọng nói gấp gáp của đại tướng Ngụy Quân là Dương Tái vang lên.
Dòng suy nghĩ của Nam Uyên bị kéo về.
"Bản soái dù chết cũng sẽ không rút lui!"
"Đại soái, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun ạ!"
Mấy vị tướng lĩnh xung quanh đều đang khuyên giải.
"Ý của bản soái đã quyết."
Mấy vị tướng lĩnh nhìn nhau, dường như đã hạ quyết tâm.
"Vậy mạt tướng xin mạo phạm."
Dương Tái lập tức nói: "Ra tay, đưa đại soái đi!"
Mấy người lập tức tiến lên.
Nam Uyên tuổi đã cao, làm sao có thể ngăn cản được mấy người thanh niên trai tráng này, huống hồ bọn họ đã quyết tâm muốn đưa Nam Uyên đi.
"Làm càn! Các ngươi định làm gì?"
Nam Uyên lớn tiếng quát mắng.
"Mạt tướng không có ý mạo phạm, chờ sau khi về nước sẽ theo ngài trách phạt."
Tiếp đó, Dương Tái lớn tiếng hô: "Bảo vệ đại soái, cùng nhau phá vây ra ngoài!"
Bọn họ lập tức phá vây bỏ chạy theo một hướng.
"Vương gia, có người muốn phá vây ở phía kia."
Vũ Vân Tiêu thở hổn hển nói.
Vương gia xông pha quá dữ dội, bọn họ có chút theo không kịp.
Trước đó công chúa còn cố ý dặn dò, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt Vương gia, việc này xem ra hoàn toàn không cần thiết...
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Quan Ninh liếc mắt nhìn qua, liền hiểu đó có khả năng là Nam Uyên muốn rút lui.
"Không cần để ý đến hắn, hắn trở về cũng sẽ giống như cha hắn, uất ức mà chết thôi. Tranh thủ thời gian kết thúc trận chiến."
"Vâng."
Cứ như vậy, một lát sau.
Sau khi chủ soái bỏ trốn, Ngụy Quân toàn tuyến tan vỡ, bị giết đến tứ tán đào vong, không còn chút lòng dạ kháng cự nào...
Lúc này, đã là hoàng hôn.
Mặt trời chiều nghiêng bóng, dường như cũng bị cảnh tượng thảm thiết này nhuộm thành màu máu.
Trên mặt đất khắp nơi là thi thể ngổn ngang, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ đau đớn...
"Kết thúc rồi."
Quản Văn Thông đi tới, trầm giọng nói: "Sau trận chiến này, đại quân chinh phạt Đại Khang của Ngụy quốc đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Trừ phi bọn họ lại tổ chức tiến công quy mô lớn, nhưng điều đó là không thể, tổn thất lớn như vậy, bọn họ cần một khoảng thời gian để tự liếm láp vết thương."
"Chưa kết thúc đâu, còn có quân đội Lương Quốc."
Quan Ninh lại hỏi: "Việt Quốc công đã mang quân tiến vào Nguyên Châu rồi chứ?"
"Dựa theo tính toán thì chắc cũng sắp rồi."
Quản Văn Thông nói: "Quân đội lưu thủ tại Vĩnh Thành vài ngày nữa cũng có thể tới. Các mặt đã vây kín, Lương Quân ngoài việc lui binh thì không còn cách nào khác."
"Chiến tranh sắp kết thúc rồi!"
Quản Văn Thông thở ra một hơi dài.
Trận chiến này đến đột ngột, kết thúc cũng đột ngột.
Hắn biết rõ, có thể có được kết quả này.
Đều là nhờ có Quan Ninh trước mắt!
"Ninh vương gia công tích vô song, không biết khi trở lại Thượng Kinh, những người kia sẽ có phản ứng gì?"
Quản Văn Thông nói: "Có điều, tin chiến thắng trước đó đã truyền về Thượng Kinh, triều đình hẳn là đã có ban thưởng, chỉ là chúng ta đang ở hậu phương địch nên không biết mà thôi."
"Phong thưởng hay không không quan trọng, ta thực ra chỉ muốn tát vào mặt một người."
"Tát vào mặt ai?"
Quan Ninh thản nhiên đáp: "Bệ hạ đương triều, Long Cảnh Đế!"
Quản Văn Thông sững sờ, đợi đến khi hắn hoàn hồn thì Quan Ninh đã đi sang một bên khác.
"Cái tát này e là đau lắm đây."
Hắn lẩm bẩm, lại có chút đắc ý.
Tuy rằng xa cách Thượng Kinh, nhưng tình hình trong triều hắn cũng rõ ràng.
Sau lần này, chỉ sợ không ai còn ép nổi Trấn Bắc Vương Phủ nữa rồi, bởi vì đã có một Trấn Bắc Vương đời mới.
Hắn nghĩ vậy, rồi cũng đi theo qua.
Trận chiến này, tiêu diệt hơn ba vạn quân Ngụy, bắt được hơn một vạn tù binh, số còn lại tứ tán bỏ trốn.
Lực lượng vũ trang cuối cùng của Ngụy Quân tại Đại Khang đã bị tiêu diệt, chiến tranh đã đến hồi kết...
Đúng như Quan Ninh đã nghĩ trước đó, Lương Quân vẫn không hề xuất hiện.
Là do bọn họ không biết sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Nếu như nói lúc trước, khi mới lẻn vào ẩn nấp, bọn họ không biết thì còn bình thường.
Sau đó Quan Ninh khắp nơi vây giết Ngụy Quân, bây giờ lại càng xảy ra đại chiến như thế này, nếu vẫn không biết tình hình thì không thể nào.
Nhưng bọn họ không đến cứu viện, chỉ đứng nhìn mà không hành động.
Bọn họ lực bất tòng tâm.
Huống chi quan hệ giữa quân Ngụy và Lương cũng không phải thật sự bền chặt như thép.
Quân lính lưu thủ ở hậu phương vốn đã không nhiều, cần gì phải mạo hiểm đi cứu viện?
Giờ phút này, bọn họ đều đang hoảng sợ.
Ngay sau khi trận chiến kết thúc, thám báo của Lương Quân thúc ngựa chạy tới báo cáo khẩn cấp.
Nguyên Châu, Song Thành.
Đây là một tòa thành nằm ở phía bắc, tại nơi giao giới giữa hai châu Nguyên và Hoài.
Dựa theo kế hoạch tiến công ban đầu, hai nước Ngụy và Lương sẽ lần lượt tấn công từ hai châu Hoài, Nguyên, chiếm lĩnh địa bàn hai châu, sau đó hợp quân lại một chỗ để tiếp tục tiến công về phía bắc.
Song Thành chính là địa điểm hợp quân theo kế hoạch chiến lược.
Lương Quân đã đến từ sớm, chỉ chờ Ngụy Quân tới.
Chờ mãi chờ mãi, không đợi được Ngụy Quân đến, lại nhận được hung tin hậu phương của Ngụy Quân xảy ra chuyện, tổn thất nặng nề.
Lương Quân rất khó chịu, việc này chẳng phải đã làm trì hoãn nhịp độ chiến tranh sao?
Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm, vì hiểu rõ thực lực của Ngụy Quân, có lẽ chỉ là do tiến công quá nhanh nên hậu phương còn sót lại lực lượng vũ trang phản kháng.
Đây không phải vấn đề gì lớn.
Bọn họ cũng từng gặp phải tình huống này.
Nhưng càng chờ càng không thấy động tĩnh, tình hình của Ngụy Quân chuyển biến xấu đột ngột, bây giờ lại càng chờ được tin dữ nhất... Ngụy Quân đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận