Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 354: Cá cắn câu

"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Quan Tử An lạnh xuống, tâm trạng vốn đang rất tốt giờ phút này lại trở nên khó chịu.
"Trấn Bắc Quân cũng là quân đội của Đại Khang, bọn họ đến là để thay thế chúng ta, chúng ta không nên không mong họ thắng, càng không nên cười trên nỗi đau của người khác như vậy?"
Vị tướng quân này cũng thuộc dạng đầu sắt, nói ra hết lời thật lòng, những người khác đều phải gật đầu công nhận, nhưng bộ dáng chế giễu của Quan Tử An quả thật làm người khác khó chịu.
Đạo lý môi hở răng lạnh không hiểu sao?
Trấn Bắc Quân thật sự bại, đối với chúng ta thì có lợi ích gì chứ?
"Theo ý kiến mạt tướng, chúng ta nên phái binh tương trợ, chỉ cần An Bắc Quân chúng ta và Trấn Bắc Quân hợp lực, tất nhiên có thể đánh bại Man tộc!"
"Đúng vậy đó, chúng ta đi trợ giúp Trấn Bắc Quân đi."
"Đại Tướng Quân!"
"Đủ rồi!"
Quan Tử An không ngờ những người này lại có thái độ như vậy.
"Đến làm gì? Đến đào chiến hào sao?"
Quan Tử An tức giận nói: "Lý Phúc bị Quan Ninh cưỡng ép điều đi, dẫn quân đào chiến hào không kể ngày đêm, chuyện này các ngươi không phải không biết, các ngươi cũng muốn đi đào có đúng không?"
"Đào chiến hào là biện pháp thích hợp nhất để hạn chế kỵ binh, cũng không có vấn đề gì."
"Vậy đào chiến hào ở hậu phương là có ý gì?"
Quan Tử An chỉ vào người vừa nói chuyện lúc trước mà chất vấn: "Trịnh Bằng, ngươi giải thích một chút xem!"
"Có lẽ Trấn Bắc Vương có dụng ý khác. . ."
"Dụng ý khác cái gì, đó chính là trả thù!"
Rõ ràng là người của hắn, lại đi nói đỡ cho Quan Ninh, điều này khiến Quan Tử An phẫn nộ tột cùng.
Hắn nói thẳng: "Không phải Quan Ninh nói hắn rất giỏi sao? Bản Hầu ngược lại muốn xem hắn giỏi chỗ nào, ai còn dám nhắc lại chuyện trợ giúp Trấn Bắc Quân, quân pháp xử lý!"
"Nói thẳng ra đi, Bản Hầu chính là muốn chế giễu!"
Hắn đã ấm ức không biết bao lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội này, làm sao có thể bỏ qua?
"Đại Tướng Quân nói chí phải, Trấn Bắc Quân không phải rất lợi hại sao? Sao bọn họ lại thất bại rồi??"
Có thuộc hạ thân tín của Quan Tử An cũng mở miệng trào phúng.
"Báo!"
Ngay lúc này, có lính truyền tin đi vào.
"Vừa dò la được tin tức từ cứ điểm Đại Duyên truyền đến, Trấn Bắc Quân tấn công bị ngăn chặn, lại một lần nữa bại lui, nghe nói lần này khá thảm hại, bị quân đội Man tộc truy sát hơn ba mươi dặm. . ."
"Tốt!"
"Tốt!"
Quan Tử An vì quá kích động mà không để ý rằng mình đã lỡ lời.
Dù sao đi nữa, cũng không thể nói tốt những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người.
Các tướng lĩnh bên dưới đều trầm mặc không nói, ánh mắt bình tĩnh, ngay cả lời tranh luận cũng lười nói.
"Tiếp tục theo dõi, hễ có tin tức liên quan lập tức báo cáo!"
Quan Tử An kích động là vì hắn có cơ hội để trào phúng, một nguyên nhân khác là, Trấn Bắc Quân tổn thất càng lớn, đến lúc tổng kết cũng sẽ càng dễ dàng. . .
Cái gì mà chiến sự phương bắc, hắn đã hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí hắn còn mong Trấn Bắc Quân bị tiêu diệt toàn bộ!
Hiển nhiên sau khi bị Quan Ninh làm bẽ mặt và vũ nhục liên tiếp, tâm lý của hắn đã trở nên lệch lạc. . .
Không chỉ vậy, Quan Tử An còn sắp xếp người ngấm ngầm tiếp tay, cố ý lan truyền tin Quan Ninh bại trận.
Trận chiến này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, dân chúng phương bắc và thậm chí cả nước đều đặt hy vọng vào Trấn Bắc Quân, nếu thất bại, hình tượng của Trấn Bắc Quân sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Đồng thời, danh vọng của Quan Ninh tại phương bắc cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng!
Bên ngoài đồn đoán đủ kiểu, nhưng Quan Ninh vẫn làm theo ý mình, khiến mọi người đều cảm thấy Quan Ninh bị hồ đồ rồi.
Binh lực Trấn Bắc Quân đâu phải ít, lại cứ để yên không dùng, thay vào đó lại phái ra vài đội quân nhỏ tấn công rồi thất bại, cứ loanh quanh như thế mãi. . .
Quan Tử An bắt đầu công khai đả kích, đồng thời ngầm gửi một bản tấu gấp về Thượng Kinh, hắn muốn hủy hoại thanh danh của Quan Ninh. . .
Cứ thế trôi qua hơn mười ngày, đại tướng Man tộc là Tư Ma không chịu nổi nữa.
Đám người này quá đáng ghét, rõ ràng đánh không lại mà cứ mỗi ngày đến quấy rối, xong rồi lại chạy, thật khiến người ta bực mình.
"Bản tướng không thể chịu đựng được nữa, truyền lệnh xuống chuẩn bị đủ nhân mã, chúng ta muốn phát động tấn công!"
Tư Ma tức giận gào lên.
"Đại nhân không được đâu, Thái Dương Hãn đã nghiêm lệnh, bước tấn công tiếp theo phải chờ ngài ấy đến mới được tiến hành."
A Hãn vội vàng thuyết phục.
"Đại Khang có An Bắc Quân, lại thêm Trấn Bắc Quân, hai đại quân đoàn này. . ."
"Đủ rồi!"
Tư Ma lạnh lùng nói: "An Bắc Quân chỉ là đội quân như đồ bỏ đi, Trấn Bắc Quân lại càng là đồ bỏ đi, ngoài việc chạy trốn thì căn bản chẳng biết làm gì khác, thời đại của Quan Trọng Sơn đã qua rồi, kẻ nắm quân bây giờ là tên con trai phế vật của hắn. . ."
Do khu vực bị hạn chế, tin tức không thông suốt, bọn họ không hiểu rõ lắm về Quan Ninh, vẫn còn dừng lại ở ấn tượng trước kia. . .
"Nhưng có mệnh lệnh của Thái Dương Hãn, lẽ nào không đợi Thái Dương Hãn đến sao?"
"Cho nên bản tướng mới muốn sớm tấn công, dâng cho Thái Dương Hãn một món lễ vật, lần này chúng ta sẽ đánh chiếm luôn cả Duyên Châu!"
"Đúng vậy, đánh chiếm luôn Duyên Châu, đến lúc đó Thái Dương Hãn tới, chẳng phải sẽ càng vui hơn sao?"
Có tướng lĩnh bên cạnh phụ họa theo.
"Nhưng mà. . ."
"A Hãn, ngươi tuy là do Thái Dương Hãn phái tới, nhưng quân quyền vẫn do ta nắm giữ, ngươi cứ ở lại đây đi."
"Truyền lệnh, chuẩn bị đủ nhân mã!"
"Vâng!"
"Tư Ma, ngươi sẽ bị Thái Dương Hãn trừng phạt."
A Hãn lắc đầu, hắn căn bản không khuyên nổi.
"Nếu ta đánh chiếm được cả Duyên Châu, Thái Dương Hãn tuyệt đối không thể nào trách tội ta được!"
Tư Ma bỏ lại một câu, rồi trực tiếp rời đi.
Rất nhanh hắn liền tập hợp đủ nhân mã, khoảng chừng bảy mươi ngàn đại quân, và toàn bộ đều là thiết kỵ!
Đây là quân đội của Tư Ma hắn!
Tư Ma chỉ là tên của hắn, họ của hắn là A Sử Na, gia tộc hắn là quý tộc trong Man tộc, cũng nắm giữ mấy bộ lạc.
Bộ lạc của gia tộc hắn đã từng nhiều lần bị Trấn Bắc Quân tiêu diệt toàn bộ, ông nội hắn, chú bác hắn. . . Rất nhiều người đều chết dưới thiết kỵ của Trấn Bắc Quân!
Hắn muốn trả thù!
Đây chính là cơ hội tốt nhất!
Trước kia Trấn Bắc Quân đúng là lợi hại, nhưng đó là dưới sự dẫn dắt của Quan Trọng Sơn, còn Trấn Bắc Quân hiện tại đã không còn được nữa, mấy lần giao chiến là có thể nhìn ra. . .
"Xuất phát!"
Lần này hắn muốn tiến thẳng đến Duyên Châu!
Đồng Châu là do hắn đánh hạ, Duyên Châu cũng sẽ do hắn đánh hạ, hắn sẽ là đại công thần của Man tộc!
Mang theo tâm tư như vậy, Tư Ma suất lĩnh đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Bảy mươi ngàn thiết kỵ, đều là những chiến sĩ Man tộc lợi hại nhất!
Bọn họ đã nếm trải vị ngọt của việc công chiếm, được tùy ý đánh cướp trong khoảng thời gian này là điều chưa từng có trước đây.
"Đi cướp đi, đi giết đi."
Tư Ma rống to.
"Ngao!"
"Ngao!"
Các chiến sĩ Man tộc đều hưng phấn gào thét, đây là sự khích lệ tốt nhất. . .
Động tĩnh lớn như vậy rất nhanh đã bị Quan Ninh biết được, cá đã cắn câu!
Đại quân chiếm đóng Đồng Châu đã xuất động toàn bộ, đây là cơ hội ngàn năm có một, phải tiêu diệt chúng trong một trận!
Đại chiến sắp diễn ra, Quan Ninh cũng triệu Lý Phúc trở về.
Mấy ngày nay đào chiến hào không quản ngày đêm, Lý Phúc dù không cần tự mình ra tay, nhưng dưới yêu cầu của Quan Ninh phải luôn giám sát đốc thúc, cũng vô cùng lao tâm khổ tứ, đến mức gầy đi một chút.
"Lý tướng quân vất vả rồi, ta vừa đi kiểm tra, cơ bản phù hợp yêu cầu, làm tốt lắm."
"Hừ!"
Lý Phúc cũng chẳng quan tâm Trấn Bắc Vương gì hết, tức giận nói: "Ngươi vô cớ giam giữ chúng ta, chuyện này ta sẽ phản ánh lên triều đình!"
"Chờ chiến sự kết thúc, ngươi cứ tùy tiện phản ánh."
"Chiến hào chúng ta cũng đã đào xong, người của ta làm việc không kể ngày đêm đều rất mệt mỏi rồi, chúng ta phải đi."
Lý Phúc thừa cơ đưa ra yêu cầu.
"E rằng các ngươi tạm thời chưa đi được."
Quan Ninh mở miệng nói: "Vừa nhận được tin tức, Man tộc đã xuất động bảy mươi ngàn đại quân, muốn tấn công chúng ta. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận