Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 463: Ba đường hợp binh, thẳng đến Thượng Kinh

Chương 463: Ba đường quân hợp lại, tiến thẳng đến Thượng Kinh
Quan Ninh đứng dậy, đối mặt các vị tướng lĩnh, sắc mặt hắn cũng trang nghiêm chưa từng có.
"Từ khi khởi binh từ phương bắc đến nay, trong mấy lần công thành chiến, bổn vương luôn nương tay, tuân theo nguyên tắc có thể đàm phán thì không đánh, bởi vì đối thủ của chúng ta là người trong nước, là người một nhà."
Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa là gì.
Đối với người nước mình tự nhiên không thể ra tay độc ác mà đánh.
Quan Ninh mở miệng nói: "Bây giờ, chúng ta sắp phải đối mặt là quân đội Lương Quốc, đây là nước địch, bọn họ hành quân đường dài đến tận đây, vốn không có ý tốt, yêu cầu của bổn vương đối với các ngươi chỉ có một điều, không được lưu tình!"
"Giết!"
"Giết sạch không chừa một ai!"
Trong mắt Quan Ninh sát ý phun trào!
Hắn phải dùng phương thức tàn bạo nhất để tiêu diệt quân đội Lương Quốc, đây không chỉ là phá hủy hy vọng cuối cùng của Long Cảnh Đế, mà còn là để chấn nhiếp Lương Quốc.
Quan Ninh sớm đã nhìn thấu dự định của Lương Quốc, bởi vì nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Lương Quốc muốn mượn cơ hội này để tranh bá đại lục, đặt vững vị trí đệ nhất đại quốc, Quan Ninh đương nhiên sẽ không để bọn hắn đạt được mục đích.
Lời nói này cũng khiến cho đông đảo các tướng sĩ chiến ý phun trào, sát khí dâng cao.
Quả thực không sai.
Từ khi khai chiến đến nay bọn họ vẫn chưa thật sự đánh toàn lực.
Bây giờ cơ hội đã tới!
"Truyền lệnh, toàn quân chỉnh đốn bốn ngày, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày thứ năm xuất phát!"
"Vâng!"
Các tướng đồng thanh đáp lời.
Việc tổng động viên trước trận chiến bắt đầu, Quan Ninh đích thân đến các quân các doanh, kiểm tra vũ khí trang bị, tìm hiểu trạng thái thể chất và tinh thần của các tướng sĩ,...
Sĩ khí rất cao, chiến ý dâng trào.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó là đánh với người trong nước, không chỉ hắn có điều e dè, mà ngay cả các tướng sĩ cũng có áp lực về mặt tâm lý.
Nội chiến vốn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Mà hiện tại sắp phải đối mặt là quân đội nước địch, tự nhiên cũng không còn áp lực tâm lý, có thể toàn lực ứng phó.
Quan Ninh cũng tiến hành thống kê toàn quân.
Hiện tại nơi này của hắn có hơn hai mươi vạn đại quân.
Con số này bao gồm 10 vạn quân hắn mang từ phương bắc đến, Tây Lộ quân do Hác Thương suất lĩnh gia nhập vào, và cả những đội quân triều đình lần lượt bị thu phục.
Trong đó, Trấn Bắc Quân có hơn bảy vạn người, số còn lại cũng đều là tinh nhuệ.
Đó cũng không phải toàn bộ binh lực của hắn, đợi hai ngày nữa, đại tướng Phí Thân suất lĩnh Đông Lộ quân cũng sẽ đến nơi.
Mục tiêu chủ yếu của Đông Lộ quân là tấn công ba châu Đông Bắc, trừ việc gặp phải sự chống cự ngoan cố của Hứa Quốc công Vũ Văn Thuật, sau đó đã giành được thắng lợi, nhiều người của gia tộc Vũ Văn bị bắt làm tù binh.
Đông Lộ quân vốn có tám vạn người, trừ đi tổn thất chiến đấu và quân số lưu lại phòng thủ, số quân có thể đến nơi hội quân là khoảng năm vạn người.
Quân đội của Quan Ninh cũng sẽ đạt tới 27 vạn!
Đây là một con số khá khổng lồ.
Tư tưởng chiến lược ban đầu của hắn đã thành công, chia quân làm ba đường tiến công, chiếm lĩnh toàn bộ Đông Bắc và Tây Bắc, sau đó ba đường quân hội tụ, tiến thẳng đến Thượng Kinh...
Thắng lợi đang ở ngay trước mắt.
Chỉ cần đánh bại quân đội Lương Quốc, triều đình sẽ không còn lực lượng quy mô lớn nào để ngăn chặn, Văn Châu thất thủ, thì Thượng Kinh nằm tại Lan Châu cũng sẽ bị bại lộ ngay trước mắt.
Lan Châu, nằm ở miền Trung Đại Khang, cũng được gọi là Trung Châu, điều đó cũng có nghĩa là cả phương bắc rộng lớn đã hoàn toàn rơi vào tay Quan Ninh.
Nhưng bố cục của Quan Ninh hiển nhiên không chỉ dừng lại ở đó.
Tại Lũng Châu ở khu vực Tây Nam, hắn có một nhánh đại quân dự phòng, ở phương Nam có nhiều đạo quân khởi nghĩa, bề ngoài là thừa dịp loạn lạc mà nổi dậy, nhưng thực tế có mấy nhánh là do Thiên Nhất Lâu ngầm khống chế, cũng có thể để hắn sử dụng.
Bố trí nhiều mặt, cuối cùng rồi sẽ thành công.
Khoảng cách đến thắng lợi thật sự rất gần, rất gần!
Loại tâm trạng này lan tỏa đến từng người trong toàn quân, chiến ý dâng cao chưa từng có...
Cứ như vậy, bốn ngày thời gian thoáng chốc trôi qua.
Ngày thứ năm, trời còn chưa sáng hẳn.
Đại quân đã tập kết chỉnh tề.
Quan Ninh mình khoác chiến giáp, đứng ở phía trước nhất của đội ngũ.
"Xuất phát!"
"Xuất phát!"
"Xuất phát!"
Mệnh lệnh được truyền đi nối tiếp nhau, đại quân chính thức xuất phát!
Đội quân khổng lồ tiến lên, ngoài tiếng bước chân ra, không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Tất cả các tướng sĩ đều biết, một trận đại chiến sắp diễn ra.
Đây cũng có lẽ là trận đại chiến cuối cùng.
Tốc độ hành quân không quá nhanh, mà duy trì ở mức đều đặn, như vậy có thể làm cho cơ thể được hoạt động đầy đủ, lại không đến nỗi mệt mỏi.
Trung tuần tháng Giêng, đang là thời điểm lạnh nhất, hôm nay dường như còn lạnh hơn mọi ngày, nhất định phải hoạt động cho nóng người, nếu không cơ thể cứng đờ thì làm sao đánh trận.
Quả thực quá lạnh.
Tay cầm vũ khí cũng có thể bị cóng, may mà chuôi vũ khí đều làm bằng gỗ, nếu như làm bằng sắt, chỉ sợ không bao lâu da thịt có thể dính chặt vào đó.
Nhưng Quan Ninh trước đó cũng đã chuẩn bị, hắn đã sớm vận động dân chúng may bao tay cho các tướng sĩ.
Đừng nhìn đây là vật dường như không đáng chú ý, nhưng tác dụng lại tương đối lớn, nhất là vào mùa đông.
Khi thời tiết giá lạnh, ở bên ngoài thời gian dài, tay đều bị cóng, đến vũ khí cũng nắm không chắc, như vậy sao đánh trận được?
Thực ra về mặt này Quan Ninh có ưu thế, Trấn Bắc Quân thời gian dài đóng giữ và tác chiến ở phương bắc, sớm đã thích ứng với khí hậu lạnh lẽo.
Mà quân đội Lương Quốc thì chưa chắc.
Ngoài ra, Quan Ninh còn phát rượu cho mỗi tướng sĩ, rượu này chính là dùng để làm ấm người.
Cũng có thể xua tan nỗi sợ hãi lúc lâm trận, chiến tranh quy mô thế này, trong toàn bộ lịch sử đại lục cũng khá hiếm thấy.
Cho dù là lão binh dày dạn kinh nghiệm sa trường cũng khó tránh khỏi áp lực tâm lý...
Vì trận chiến hôm nay, Quan Ninh sớm đã bắt đầu chuẩn bị.
Hắn đã biết từ lâu, trận đại chiến thực sự chính là ở nơi này.
Lương Quốc lần này tung ra hết tinh nhuệ, đội hình hào nhoáng chưa từng có, trước đây liên minh với Ngụy quốc tiến công Đại Khang cũng không xuất động Lương Vũ Quân, mà lần này vậy mà lại phái ra.
Quan Ninh cũng từng nghe danh tiếng của Lương Vũ Quân, địa vị và thanh danh của nó ước chừng ngang với Trấn Bắc Quân.
Đây là quân đội có biên chế hỗn hợp, bao gồm cả kỵ binh và bộ binh.
Lương Quốc từ rất sớm đã dự đoán kỵ binh sẽ là binh chủng chủ lực trên chiến trường trong tương lai, đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng trại ngựa, bồi dưỡng chiến mã.
Vì vậy, kỵ binh của Lương Quốc không hề yếu.
Và còn có kỵ binh hạng nặng tên là Thiết Phù Đồ.
Đạo kỵ binh hạng nặng này danh tiếng rất lớn, cũng là quân át chủ bài của Lương Quốc. Trước kia, khi Ngụy quốc và Lương Quốc xảy ra xung đột biên giới, chiến tranh đã bùng nổ.
Ngụy quốc xuất động 20 vạn đại quân xâm chiếm, lúc này Lương Quốc đã phái ra Thiết Phù Đồ.
Kỵ binh hạng nặng xông vào trận địa địch, mạnh mẽ đột phá, một trận đánh tan Ngụy Quân, cũng khiến cho Thiết Phù Đồ vang danh đại lục.
Sau đó các quốc gia khác cũng bắt chước muốn thành lập lực lượng tương tự, Đại Khang đã từng có ý định này, nhưng bị Quan Trọng Sơn trực tiếp bác bỏ.
Chuyện này xảy ra không lâu sau khi Long Cảnh Đế vừa đăng cơ.
Chiến mã tốt nhất của Đại Khang đều tập trung ở phương bắc, lúc đó Long Cảnh Đế và Quan Trọng Sơn muốn điều ngựa chiến đi, Quan Trọng Sơn đã trực tiếp từ chối.
Nguyên văn lời của ông là: có nhiều tiền như vậy thà nuôi thêm chút khinh kỵ còn hơn, nuôi mấy cục sắt đó thì có tác dụng gì.
Từ giọng điệu này có thể cảm nhận được, Quan Trọng Sơn có chút coi thường kỵ binh hạng nặng.
Có lẽ lúc đó Long Cảnh Đế đã nảy sinh sát tâm với Quan Trọng Sơn, hắn cho rằng Quan Trọng Sơn không chủ trương thành lập kỵ binh hạng nặng là vì sợ uy hiếp đến chính mình.
Thực ra thì không phải vậy.
Quan Trọng Sơn thật sự coi thường chúng.
Ông thống lĩnh binh mã bao nhiêu năm như vậy, việc chỉ huy và vận dụng kỵ binh không ai có thể sánh bằng, lẽ nào lại không hiểu rõ lợi hại?
Quan Ninh có cùng suy nghĩ với Quan Trọng Sơn.
Theo hắn thấy, ưu điểm của kỵ binh hạng nặng cũng rõ ràng như khuyết điểm của nó.
Việc không biết đối phó với nó thế nào là do thiếu kinh nghiệm đối đầu thực tế. Quan Ninh đương nhiên cũng không có kinh nghiệm đó, nhưng hắn có lịch sử làm gương, hắn sớm đã có phương pháp đối phó...
Cứ như vậy hành quân, không bao lâu sau, đã đến bình nguyên bên bờ sông Dương, đại chiến sắp sửa nổ ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận