Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 305: Thành Nam tiểu viện sẽ Tiết Mai

Chương 305: Gặp Tiết Mai tại tiểu viện Thành Nam
Nữ nhân này ước chừng hơn ba mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, môi đỏ tươi diễm, phong vận thành thục... Quan Ninh liếc mắt liền nhận ra.
Hắn từng thấy qua vài lần, chính là Nhị cô nương Tiết gia, Tiết Mai.
"Ta..."
Quan Ninh nhất thời nghẹn lời.
Ban đầu hắn hẹn là Tiết Phương, đêm qua có một tên gia nhân đến tìm hắn, đưa cho một địa chỉ, trên đó còn có ám hiệu đặc thù.
Quan Ninh liền biết đây là Tiết Phương sai người đưa tới.
Vì cuộc hẹn của hai người, Tiết Phương cũng bỏ nhiều tâm tư, còn đặc biệt mua một tòa trạch viện tại Thành Nam.
Khu vực này toàn là những người giàu có bình thường sinh sống, cũng không khiến người khác chú ý... Chỉ là tại sao người mở cửa lại là Tiết Mai?
"Đi nhầm..."
Quan Ninh cảm thấy có khả năng đây là một cái bẫy.
"Chờ một chút, ngươi tới đây làm gì?"
Tiết Mai híp mắt nhìn Quan Ninh chằm chằm.
"Ta... đi nhầm."
"Ngươi chẳng lẽ không phải đến tìm Tiết Phương?"
"Ta là tới tìm ngươi, không được sao?"
Bị chất vấn liên tục, Quan Ninh cũng nổi nóng, nhìn thân hình hơi đầy đặn, phong vận thành thục của Tiết Mai, loại nữ nhân này mị lực rất lớn.
Hơn nữa, Quan Ninh còn biết Tiết Mai này là *hoàng hoa khuê nữ*...
"Ngươi..."
Tiết Mai không nhịn được thầm mắng một tiếng, không ngờ Quan Ninh này lại phong lưu như vậy, chẳng trách có thể thông đồng với tiểu muội.
"Nhị tỷ, là Quan Ninh tới phải không?"
Lúc này, giọng nói của Tiết Phương vang lên.
"Không muốn bị người khác nhìn thấy thì mau vào đi."
Vừa lúc ngoài ngõ có người đi qua, Quan Ninh liền bước vào cửa.
Tiết Phương đang ở trong sân, nàng mặc một chiếc váy đỏ tươi diễm, ngực nở mông cong, trước ngực rung rung khe khẽ, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn...
"Đã ba trăm hai mươi ba ngày chúng ta xa nhau rồi, ta rất nhớ ngươi."
Quan Ninh trực tiếp mở miệng, đây là lời *thổ vị tình thoại* rất bình thường ở kiếp trước, nhưng lại khiến đôi mắt Tiết Phương lập tức trở nên ẩm ướt, tình yêu nồng đậm đó căn bản không cách nào che giấu!
Hắn vậy mà lại nhớ kỹ số ngày!
Không đúng, phải nói là nàng cũng nhớ kỹ số ngày.
Sau khi biết Quan Ninh xảy ra chuyện, nàng lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm cầu nguyện. Khi biết Quan Ninh không những không sao mà còn lập đại công trở về, tâm trạng nàng như đi tàu lượn, liền bắt đầu đếm thời gian, xem lúc nào hắn có thể khải hoàn hồi triều...
Nàng cũng vẫn luôn tính toán thời gian.
Ở thời đại phong kiến này, *Đại Nam tử chủ nghĩa* rất nặng nề, chuyện nam nhân *tam thê tứ thiếp* là rất bình thường...
Mấy ai quan tâm nữ nhân ngươi cảm thấy thế nào.
Huống chi Quan Ninh hiện tại còn là Trấn Bắc Vương, càng là cao cao tại thượng.
Tiết Phương đã từng lo lắng sau khi Quan Ninh trở về sẽ không để ý đến nàng nữa, kiểu "nhấc quần lên không nhận người."
Thật không ngờ, hắn lại vẫn tính toán thời gian, lại còn nói ra lời tình cảm như vậy...
Ta rất nhớ ngươi.
Câu nói này khiến Tiết Phương trực tiếp vỡ phòng!
Nàng trực tiếp nhào tới, thân thể đầy đặn áp vào ngực Quan Ninh, nhất là thứ cảm giác tiếp xúc thân thể này lại càng thêm rõ ràng...
"Ngươi... không sao chứ? Không bị thương chỗ nào chứ?"
Hốc mắt Tiết Phương phiếm hồng, dùng tay sờ soạn khắp người hắn.
Tiểu quả ớt ngày nào giờ lại thành ra thế này, khiến Quan Ninh rất có cảm giác thành tựu. Hắn chỉ cần nói vài câu *thổ vị tình thoại* kiểu công tử nhà giàu ở kiếp trước, đối với các cô nương thời đại này tuyệt đối là *hàng duy đả kích*.
Tiết Phương không chạy thoát được.
"Nhị tỷ của ngươi còn ở đây..."
Quan Ninh thấp giọng nói.
Sao lại đưa cả Tiết Mai đến thế này? Nếu không có người khác, hắn đã trực tiếp kéo Tiết Phương vào phòng *hắc hưu hắc hưu* rồi...
"A, đúng rồi."
Mặt Tiết Phương lập tức đỏ bừng lên, giờ khắc này nàng đã quên mất có nhị tỷ ở đây.
"Ta bây giờ bị để ý rất chặt, không tiện ra ngoài lắm, phải nhờ nhị tỷ yểm trợ."
Tiết Phương giải thích.
"Chẳng lẽ chuyện của chúng ta đã bị gia gia ngươi phát hiện rồi sao?"
"Không phải, là hôm đó bị Tam tỷ của ta bắt gặp trên đường."
"Hửm?"
"Tóm lại là rất phiền phức."
Tiết Phương cũng không biết giải thích thế nào.
Ngày khải hoàn trở về, trên đường tình cờ gặp phải Tam tỷ Tiết Linh và Ngũ muội Tiết Dao. Sau đó phải thương lượng một hồi, cuối cùng dùng cả bộ Ngọc Nhan Sương và cả bộ nội y mới bịt miệng được các nàng.
Trong bảy tỷ muội, ngoài nàng ra đã có ba người biết chuyện, nhưng Tiết Linh và Tiết Dao vẫn chưa biết quan hệ của bọn họ thân mật đến mức này.
"Được rồi, hai người các ngươi cứ ở đây đi."
Tiết Mai tuy chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng cũng biết hai người này muốn làm gì, dù sao cũng từng thấy hai người họ đến khách sạn.
"Nhị tỷ."
Tiết Phương có chút xấu hổ, mặt càng đỏ hơn.
"Sao thế? Chẳng lẽ muốn ta ở lại đây à?"
Tiết Mai thản nhiên nói, rồi lập tức đi ra ngoài.
"Sao nhị tỷ của ngươi lại biết chuyện của hai chúng ta?"
Quan Ninh rất tò mò.
"Còn không phải tại ngươi, đồ xấu xa này."
"Xấu đến mức nào cơ?"
Không thể không nói, Tiết Phương sau khi đã được "khai phá" thì mị lực càng lớn hơn.
Quan Ninh trực tiếp bế bổng nàng lên, may mà thân thể hắn có sức lực lớn, nếu không thật đúng là không bế nổi.
"A!"
Tiết Phương khẽ kêu lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ Quan Ninh.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt nàng ngập tràn xuân ý.
"Làm... ngươi."
Giọng Quan Ninh kéo dài ra.
"Thô tục!"
Tiết Phương vội cắn môi, tuy rất ngượng ngùng nhưng lại ôm Quan Ninh càng chặt hơn...
"Ngươi nói thừa một chữ rồi."
"Cái gì?"
"Chỉ có 'thô', không có 'tục'."
"A, đồ lưu manh."
Giữa tiếng kêu kinh ngạc của Tiết Phương, Quan Ninh ôm nàng vào phòng.
Gian phòng kia rõ ràng đã được cố ý dọn dẹp qua, quét tước sạch sẽ tinh tươm, bày biện đồ đạc bàn ghế đầy đủ mọi thứ. Tuy không lộng lẫy nhưng mang lại cảm giác rất ấm áp...
"Đây là nhị tỷ thu dọn cho ta, rất tốt phải không?"
Tiết Phương mở miệng nói: "Nhị tỷ của ta rất cẩn thận, chỉ là số mệnh không tốt, gặp phải kẻ kỳ hoa như Hồ Thiên."
"Đừng nói chuyện nhị tỷ của ngươi vội."
Quan Ninh đặt nàng lên giường, lập tức có tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên...
Mà giờ khắc này, Tiết Mai đang đứng ngoài cửa với tâm trạng phức tạp.
Những lời nói gần như không che đậy trong sân lúc nãy nàng đều nghe thấy, khiến nàng không khỏi hâm mộ.
Tứ muội đã tìm được chân ái, còn ta thì sao??
Tiết Mai nghĩ thầm, ta cũng muốn yêu đương.
Có điều Quan Ninh kia thật đúng là *Sắc Trung Ngạ Quỷ*, giữa ban ngày ban mặt đã đưa Tứ muội vào phòng...
Mặt nàng ửng đỏ.
Nhưng thoáng chốc lại nghĩ tới, nàng đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ...
"Haizz."
Nàng khẽ thở dài.
"Phù."
Quan Ninh thở ra một hơi dài, thỏa mãn nằm xuống.
Ngọc nhân trong lòng vội nép sát vào hắn, mang theo sự quyến luyến nồng đậm không muốn rời xa.
"Nói cho ngươi biết một chuyện, ta có thể sẽ không ở lại kinh thành bao lâu nữa."
"Lại sắp đi sao? Chiến tranh không phải đã kết thúc rồi à?"
Tiết Phương nhíu mày, vô thức ôm chặt Quan Ninh hơn.
"Tạm thời vẫn chưa quyết định, nhưng chắc cũng sắp rồi. Có thể sẽ đến Lũng Châu trước, sau đó lại đến phương bắc..."
"Ngươi muốn nắm giữ Trấn Bắc Quân sao?"
Tiết Phương nói: "Gia gia của ta bảo rằng bệ hạ không thể nào để ngươi nắm Trấn Bắc Quân đâu."
"Cha ngươi thường xuyên bàn chính sự với gia gia ngươi ở nhà sao?"
"Ừm."
Tiết Phương nói: "Hầu như mỗi tối sau bữa cơm họ đều sẽ vào thư phòng bàn bạc một lúc. Ngươi lại muốn biết chuyện gì sao?"
"Ta quả thực muốn biết một vài chuyện."
Quan Ninh nói: "Là chuyện liên quan đến Hộ Bộ, nhưng có lẽ ngươi không rõ lắm."
"Chuyện gì của Hộ Bộ? Biết đâu ta lại biết thì sao."
"Trước đây ta từng để ý kỹ lắm đó, biết đâu lại rõ thì sao?"
Quan Ninh hỏi: "Là chuyện sổ sách của Hộ Bộ. Ngươi có từng nghe cha ngươi nói qua chuyện Hộ Bộ có một khoản thâm hụt lớn không rõ đi đâu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận