Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 207: Tứ Đại Thiên Vương

Chương 207: Tứ Đại Thiên Vương
Quan Ninh vẫn còn ở Tàng Kinh Các xem kinh thư điển tịch, đã qua mấy canh giờ, vẫn như cũ không có thu hoạch gì.
Sách quá nhiều, cũng quá tạp, nhưng thứ hắn muốn tìm thì lại không thấy.
"Sư phụ."
Lúc này Ngộ Không đến.
Hai ngày trước hắn đã bị Quan Ninh phái đến Hàn Sơn Tự.
Một mặt là hắn cùng Mạc Tuyên điều tra bên ngoài, mặt khác Ngộ Không thì ở Hàn Sơn Tự dò hỏi tin tức, tiến hành song song.
Để hắn đi thì có thể dò hỏi dễ dàng hơn, nếu là Quan Ninh đến hỏi những thứ này, bị người có lòng biết được, có thể sẽ đánh rắn động cỏ...
Nhìn hai vị tiểu hòa thượng ở cửa một chút, Quan Ninh nhỏ giọng hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi dò hỏi thế nào rồi?"
"Đã dò hỏi được rồi."
Ngộ Không mở miệng nói: "Ở Hàn Sơn Tự, người phụ trách giải thẻ xăm có bốn vị, lần lượt là Khánh Chân hòa thượng, Khánh Diệu hòa thượng, Đồng Phúc hòa thượng, Đồng Tể hòa thượng."
"Đồng Tể?"
Quan Ninh đột nhiên khẽ giật mình.
Lúc trước trong quá trình điều tra, Dương An - phụ thân của người bị hại Dương Linh - có nói, người giải thẻ xăm cho nữ nhi của ông ấy chính là Đồng Tể.
Quan Ninh biết rõ, ở Hàn Sơn Tự, bối phận cao nhất là hàng chữ Đạo, kế tiếp là hàng chữ Khánh, rồi mới đến hàng chữ Đồng...
Cho nên bốn người này, bối phận rất cao.
"Đạo Tín phương trượng có thường xuyên đi giải xăm không?"
"Có, nhưng rất ít."
Ngộ Không giải thích: "Đạo Tín phương trượng cả ngày tụng kinh niệm Phật, trước nay rất ít lộ diện."
Nói như vậy thì chỉ là ngẫu nhiên mới gặp được ngài ấy.
Quan Ninh nghĩ rồi lại hỏi: "Bốn người này có điểm gì đặc biệt không?"
"Từ lúc ta tiếp xúc đến nay thì chưa gặp qua."
Ngộ Không giải thích: "Khánh Chân, Khánh Diệu, hai vị pháp sư này đều nằm trong Tứ Đại Ban Thủ, Khánh Chân còn là thủ tọa, ngài ấy Phật pháp tinh thâm, tính tình từ thiện..."
"Sư phụ, người bảo ta dò hỏi những chuyện này để làm gì?"
Hắn hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.
"Đừng hỏi nhiều, chỉ là rèn luyện thôi."
Quan Ninh lại hỏi: "Còn Đồng Tể thì sao?"
"Đồng Tể là một trong Tám Đại Chấp Sự, quản lý Tăng Viện. Đúng rồi, hắn còn là đồ đệ của Đạo Tín phương trượng... Là đồ đệ duy nhất thuộc hàng chữ Đồng."
Hắn kể lại những gì mình dò hỏi được, Quan Ninh nghiêm túc lắng nghe để tìm kiếm thông tin hữu ích, nhưng vẫn không có manh mối, bởi vì căn bản là không có gì liên kết được chúng lại.
Hiện tại chỉ thiếu một sợi dây để xâu chuỗi tất cả những điều này lại.
"Đi thôi, chúng ta đi xem một vòng."
Cảm thấy hơi mệt mỏi, cứ tìm kiếm không đầu mối thế này quá lãng phí thời gian.
Kinh thư ở đây quá nhiều, làm sao có khả năng xem hết toàn bộ được?
Vả lại hắn cũng không có nhiều thời gian.
Mang theo Ngộ Không, danh nghĩa là đi dạo ngắm cảnh, nhưng thực chất là hắn muốn điều tra, những nơi trọng yếu cốt lõi chắc chắn không vào được, chỉ có thể xem có chỗ nào bất thường không...
"Không biết Quan thí chủ muốn đến nơi nào xem?"
Một vị hòa thượng trung niên, dáng người hơi mập mở miệng nói: "Đạo Tín sư thúc có việc, nên bảo ta đi cùng thí chủ. Bần tăng pháp danh Khánh Diệu, chúng ta đã gặp qua."
Khánh Diệu!
Đây chính là một trong bốn vị hòa thượng giải thẻ xăm.
Quan Ninh quả thực đã gặp qua, chỉ là trước đó chưa nhận ra.
"Cứ tùy tiện xem thôi, làm phiền đại sư rồi."
Hắn cũng không biểu lộ ra điều gì khác thường.
Đây là lần thứ hai hắn đi dạo trong chùa, lần đầu tiên là đi cùng Tuyên Ninh và Tiết Dao, lần đó là tự do đi lại, khác với lần này có người dẫn đường, một số cung điện không mở cửa cho người ngoài cũng có thể đi vào.
Quan Ninh lúc này mới phát hiện có khá nhiều Phật đường lớn nhỏ khác nhau, nơi thờ cúng các vị Thần Phật cũng không giống nhau.
Mỗi khi đến một nơi, Khánh Diệu hòa thượng đều giới thiệu qua cho hắn về lai lịch và nguồn gốc của nơi đó.
Lúc này họ đi vào một tòa Phật đường, nơi đây thờ cúng Di Lặc Bồ Tát, tuy nhiên ở hai bên tượng Phật lại có hai pho Pháp Tướng với tướng mạo thô kệch, trông như hung thần ác sát.
"Cái này ta biết, là Tứ Đại Thiên Vương đúng không?"
Quan Ninh buột miệng nói.
"Không sai."
Khánh Diệu giải thích: "Tứ Đại Thiên Vương là các vị Hộ pháp Thiên Thần của Phật giáo, phân trấn giữ bốn phương Đông, Nam, Tây, Bắc, gồm: Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương, Nam Phương Tăng Trường Thiên Vương, Tây Phương Quảng Mục Thiên Vương, Bắc Phương Đa Văn Thiên Vương..."
"Cái này không phải giống với thần thoại trong Đạo giáo sao?"
"Thật ra là xuất phát từ Phật giáo."
Khánh Diệu cười nói.
"Vậy à."
Đây chỉ là chuyện nhỏ xen ngang, tiếp đó Khánh Diệu lại dẫn Quan Ninh đến những nơi khác dạo xem, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
Quan Ninh cảm thấy mình đã rơi vào bế tắc, cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng tìm được manh mối nào cả...
Trời cũng đã gần tối, một ngày nữa lại trôi qua như vậy, hắn có chút sốt ruột.
"Khánh Diệu sư thúc, không hay rồi, xảy ra chuyện!"
Đang trên đường về Trai Đường, có một vị tiểu hòa thượng thần sắc vội vàng chạy tới.
"Sao thế?"
"Khánh Chân sư thúc... ngài ấy chết rồi."
"Khánh Chân sư huynh chết?"
"Sao có thể như vậy được?"
"Là thật đó, ngài mau đến xem đi."
Khánh Diệu sắc mặt đại biến, cũng không để ý đến người khác nữa, vội vàng đi theo.
"Khánh Chân?"
Quan Ninh và Ngộ Không nhìn nhau.
Khánh Chân chính là một trong bốn vị hòa thượng giải thẻ xăm, lại đột ngột chết như vậy sao?
Hắn vội vàng đi theo.
Rất nhanh đã đi tới một gian Phật đường.
Ở trước cửa bày một thi thể, phía trên đắp áo cà sa, đó chính là Khánh Chân hòa thượng vừa qua đời.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc Quan Ninh đuổi tới, Đạo Ngộ hòa thượng cũng vừa đến, ông ấy vội hỏi.
"Là... là con phát hiện."
Một vị tiểu hòa thượng ấp úng nói: "Khi trời tối con đến quét dọn Phật đường, phát hiện Khánh Chân sư thúc ở đây, ngài ấy đang cúi mặt hướng về phía tượng Phật. Con không dám làm phiền, liền đợi ở bên ngoài, chờ khoảng một canh giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, con mới vào xem thử, thì phát hiện Khánh Chân sư thúc đã... tắt thở rồi."
"Ngươi nói gì? Lúc đó ngài ấy đang quỳ trước Phật tượng sao?"
Đạo Tín nhíu mày hỏi.
"Vâng."
Sắc mặt ngài ấy hơi thay đổi, dường như nhớ ra điều gì đó, đang định nói gì đó thì lại thở phào nhẹ nhõm.
"A Di Đà Phật."
"Phương trượng."
"Trụ trì."
Chỉ thấy trụ trì Hàn Sơn Tự là Đạo Tín bước tới.
"Trụ trì sư huynh, Khánh Chân sư đệ..."
Quan Ninh hỏi: "Đạo Ngộ đại sư, ta có thể xem xét một chút không? Có lẽ có thể phân biệt được Khánh Chân đại sư đã chết bao lâu, là tự sát hay bị người khác giết?"
Ở Đốc Bộ Ti một thời gian, hắn cũng học được đôi chút.
"Không cần xem, Khánh Chân sư huynh là tự sát."
Lúc này có một vị hòa thượng đứng ra, trạc hơn ba mươi tuổi, dáng người trông khỏe mạnh, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng.
Quan Ninh cảm giác dường như có địch ý.
"Người đó chính là Đồng Tể hòa thượng."
Ngộ Không ghé vào tai hắn thấp giọng nói.
Quan Ninh trong lòng khẽ động, lại hỏi: "Không biết Đồng Tể đại sư dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Chẳng lẽ sư huynh của mình chết không rõ nguyên nhân mà lại không cho người khác kiểm tra thực hư sao?"
"Cứ để Quan thí chủ xem một chút đi."
Đạo Ngộ mở miệng cho phép.
Quan Ninh nhấc tấm áo cà sa lên, chỉ thấy mắt miệng người chết hơi mở, mặt và môi đều hiện màu tím tái, hắn lại xem móng tay, thấy hiện lên màu xanh đen.
"Cơ bản có thể phán đoán là trúng độc."
Quan Ninh mở miệng nói: "Thời gian tử vong ước chừng khoảng hai canh giờ trước."
"Ta vừa rồi đã xem qua."
Đồng Tể lạnh lùng nói.
"Nhưng tại sao Đồng Tể đại sư lại xác định Khánh Chân đại sư là tự sát? Vì sao ngài ấy lại muốn uống thuốc độc?"
Quan Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.
Người này tuyệt đối khác thường.
"Bởi vì Khánh Chân sư huynh từng nói với ta vài lời, mấy ngày nay tâm trạng sư huynh sa sút, rất không ổn, vốn đã có dấu hiệu từ trước."
"Đúng vậy, mấy ngày nay quả thực thấy Khánh Chân sư thúc tinh thần hoảng hốt, không giống như trước kia."
"Phải đó, ta cũng chú ý thấy."
Bên cạnh có người lên tiếng phụ họa.
"Sao lại có thể như vậy?"
"Tại sao ư?"
Đồng Tể nhìn Quan Ninh, lạnh giọng nói: "Chuyện này phải hỏi ngươi mới đúng. Thực ra, ngươi mới là hung thủ giết chết Khánh Chân sư huynh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận