Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 299: Qua loa kết thúc tiệc ăn mừng

Chương 299: Tiệc ăn mừng kết thúc qua loa
Việc tư nhân nắm giữ quân đội mãi mãi là điều tuyệt đối cấm kỵ, chắc chắn sẽ bị Hoàng gia không cho phép. Tại sao lại đàn áp Trấn Bắc Vương Phủ, tại sao không để Quan Ninh nắm giữ Trấn Bắc Quân?
Nguyên nhân chính là ở đây.
Hiện nay chẳng những không thể hạn chế, ngược lại còn để cho hắn có được một nhánh quân đội!
Trong giới quý tộc thường lưu truyền một câu.
Quyền lực chỉ là mây bay, chỉ có quân đội mới là vĩnh hằng!
Quân đội này chính là đội quân tư nhân quy mô lớn!
Dần dần, triều đình biết rõ tệ nạn này nên đều sẽ tước phiên yếu binh. Đại Khang vẫn còn mấy vị Phiên Vương, nhưng không ai không bị suy yếu, có thể nắm giữ quân đội quy mô lớn cũng chỉ có Trấn Bắc Vương Phủ một nhà!
Đây cũng là do tính đặc thù của hắn quyết định.
Tổ tiên Quan gia từng theo Thái Tổ Hoàng Đế khởi binh lập nên công huân, sau đến đời Thế Tông Hoàng Đế, vì vấn đề bình định phương bắc, mới phong tước vị cha truyền con nối Trấn Bắc Vương, Quan gia vĩnh viễn trấn thủ phương bắc!
Đây cũng là duyên cớ tại sao Long Cảnh Đế một mực không dám trực tiếp tước phiên.
Một là vì sức ảnh hưởng của Trấn Bắc Vương Phủ vẫn còn đó, không thể quá cấp tiến.
Hai là vì di mệnh của Thế Tông Hoàng Đế và nhiều vị Hoàng đế khác.
Hắn có thể tạo phản đoạt vị của huynh trưởng, nhưng không thể lật đổ di mệnh của tổ tông!
Hiện tại hắn liền đối mặt với khốn cảnh tương tự.
Mà lại còn là trong tình huống Quan Ninh vừa lập đại công...
Khó chịu!
Rất khó chịu!
Long Cảnh Đế rõ ràng nghe ra sự đắc ý ẩn chứa trong lời nói của Quan Ninh!
Đáng chết!
Nhưng hắn xác thực từng không rõ tình hình, các Hoàng đế đời trước đã định ra bao nhiêu điều lệ, làm sao có thể biết hết được?
Nếu sớm biết thì đã có thể hủy bỏ điều lệ này rồi.
Nhưng bây giờ lại không được!
Kẻ này quá đỗi gian trá, thảo nào hắn định số lượng Quan gia quân là ba vạn người, chính là để ngươi không tìm ra bất kỳ nhược điểm nào.
Long Cảnh Đế tức đến sắp nổ tung.
Vậy mà còn phải giả bộ như bình thường.
"Thì ra Thế Tông Hoàng Đế thật sự đã định ra điều lệ lâm chiến này."
Long Cảnh Đế cười để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
"Đúng vậy a."
Quan Ninh nói với vẻ đại nghĩa lẫm nhiên: "Quốc gia lâm vào thời khắc nguy nan, ta nghĩ đó là chức trách với thân phận Trấn Bắc Vương của ta."
"Ngươi..."
Mấy người Cao Liêm cũng tức đến phát run.
Quan Ninh cứu quốc là thật, mà thừa cơ lớn mạnh bản thân cũng là thật, quả thực là chiếm tiện nghi còn khoe mẽ!
"Đội quân ba vạn người cũng không phải dễ nuôi, vũ khí trang bị, quân nhu lương thảo, chi phí quân hưởng, vân vân..."
Long Cảnh Đế mở miệng nói: "Ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu ngươi không giao ra, nhánh quân đội đó sẽ là gánh nặng cực lớn cho ngươi, rất có thể sẽ vì vậy mà sụp đổ, vậy thì quá đáng tiếc."
Đây là nhắm vào từ góc độ thực tế.
Quan Ninh sớm đã có lời lẽ đối phó.
"Không phải ta không giao, mà là tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo ta. Các vị có thể thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh như vậy, ta đã đưa bọn họ thoát khỏi con đường chết... Lúc phòng thủ Vĩnh Thành, phần lớn bọn họ đều là tân binh chưa từng trải qua chiến sự, thương vong thảm trọng."
Đám người nghe vậy, ai nấy đều có tâm trạng phức tạp.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự gian nan khốn khổ đó.
Cũng chỉ có Quan Ninh, đổi lại là người khác thì không thể nào làm được đến mức độ này.
"Với lại bọn họ đều chưa trải qua huấn luyện chính quy, nên cũng không muốn gây thêm phiền phức cho triều đình."
"Đóng quân ở đâu?"
Long Cảnh Đế lại hỏi: "Đội quân ba vạn người ngươi chuẩn bị đưa đi đâu?"
"Tạm thời có thể ở Đông đại doanh, các chi phí cần thiết ta sẽ thanh toán."
Quan Ninh trả lời đâu ra đấy.
"Đông đại doanh là nơi đóng quân của quân đội triều đình, ngươi dựa vào cái gì mà đòi bố trí Quan gia quân của ngươi ở đó?"
Cao Liêm rất khó chịu.
Hắn lại muốn mượn sức triều đình để nuôi binh lính của mình đây mà.
"Ta đã nói ta sẽ thanh toán các chi phí liên quan như sân bãi."
Quan Ninh lại nói tiếp: "Nếu bệ hạ đồng ý, đóng quân ở phương bắc cũng được."
"Ngươi..."
Bọn họ nào dám để Quan Ninh về phương bắc chứ?
Chẳng thà cứ để ở ngay trước mắt, còn yên tâm hơn một chút.
Ai cũng biết chuyện hôm nay không thể làm rõ ràng được, cứ tiếp tục tranh cãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Với lại hôm nay vẫn là đại hội ăn mừng.
Không thể để người khác cảm thấy, vừa lập đại công, ngươi liền bắt đầu bức bách công thần...
"Tạm thời cứ như vậy đi, chắc hẳn mọi người đã đói rồi, nên khai tiệc thôi."
Long Cảnh Đế không tiếp tục tranh cãi nữa.
Đành phải cắn răng nuốt giận vào trong bụng.
Hắn cảm thấy bất công cùng cực.
Để có được nhánh quân đội này, các báo cáo về tiêu hao quân nhu, vũ khí trang bị của Quan Ninh, hắn đều đã phê chuẩn.
Đồng thời, quân phí và quân hưởng bổ sung cũng đã cấp phát rất nhiều.
Chưa kể chuyện này, trước đó còn tỏ ra khoan dung, đem cả tổ trạch của Trấn Bắc Vương Phủ giao cho Quan Ninh.
Kết quả quân đội lại không lấy về được!
Quá oan uổng!
"Khai tiệc!"
Phùng Nguyên hô lớn, hai bên lập tức có nhạc công bắt đầu tấu nhạc, vũ nữ tiến vào trong sân múa.
Khung cảnh có vẻ vui vẻ.
Nhưng bầu không khí lại vô cùng quái dị.
Tiệc ăn mừng vốn nên vui vẻ hòa thuận, nhưng ai nấy đều chỉ cúi đầu ăn uống một mình.
Ngược lại Quan Ninh lại rất tự nhiên, phảng phất những chuyện vừa rồi không hề liên quan gì đến hắn...
"Đầy bàn rượu ngon thức ăn quý, vậy mà lại chẳng có chút khẩu vị nào, quả thực là như ngồi bàn chông."
Có một vị quan viên thấp giọng nói.
"Ai nói không phải chứ?"
"Quá xấu hổ, ta muốn đi về đây."
"Đại sự còn ở phía sau kia kìa, chuyện Trịnh đại nhân bị chém liên lụy không nhỏ, còn có Quan gia quân, bệ hạ chắc chắn sẽ không cho phép tư nhân sở hữu quân đội đâu..."
Đám người xì xào bàn tán.
Giờ phút này trên đài cao, Long Cảnh Đế cũng đã ngồi xuống.
Dù hắn có tâm cơ đến đâu, giờ phút này cũng sắp không che giấu nổi cơn phẫn nộ, vẫn luôn cố gắng kìm nén.
"Bệ hạ, dựa theo quy trình, ngài hẳn là nên kính Trấn Bắc Vương một chén để tỏ rõ ân điển."
Lúc này Phùng Nguyên ghé sát vào người hắn thấp giọng nói.
"Trẫm... Kính hắn một chén?"
Long Cảnh Đế đương nhiên biết quy trình, nhưng hắn căn bản không muốn làm.
Nhìn Quan Ninh còn không muốn nhìn, huống chi là mời rượu?
"Bệ hạ, toàn thể văn võ bá quan đều đang nhìn đó."
"Chỉ có ngươi nói nhảm nhiều."
Phùng Nguyên tươi cười nói: "Lão nô cũng là vì bệ hạ thôi mà!"
Long Cảnh Đế dù tức giận vô cùng, nhưng cũng biết không thể đánh mất phong độ, liền lại đứng lên nói: "Trấn Bắc Vương lập đại công, trẫm nên kính riêng một chén."
"Tạ bệ hạ."
Quan Ninh cười đáp lại.
Nhìn bề ngoài thì quân thần hòa hợp, nhưng rất nhiều người đều biết, hai người này chỉ sợ là đồng sàng dị mộng.
Hai lần giao phong, Long Cảnh Đế đều thất bại!
Kính rượu từ xa, rồi uống một hơi cạn sạch.
Không nói được gì thì thôi, lại còn phải mời rượu?
Thật là khó chịu.
Tiếp theo cứ theo quy trình mà tiến hành, đến nửa chừng, Long Cảnh Đế lấy lý do sức khỏe không tốt mà rời tiệc sớm.
Tiệc ăn mừng lần này cứ như vậy mà kết thúc qua loa.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn xúm lấy Quan Ninh, bây giờ lại có người xa lánh...
"Đừng tưởng rằng lập đại công là có thể vô pháp vô thiên!"
Cao Liêm hừ lạnh một tiếng, không hề che giấu.
"Thân Quốc công cũng đừng nghĩ là chuyện này đã kết thúc, chiến tranh thắng lợi thì nên khen thưởng, chiến tranh thất bại thì cũng nên truy cứu trách nhiệm!"
Quan Ninh nói thẳng: "Ngày mai bổn vương sẽ dâng tấu một bản, chôn vùi nhiều quân đội như vậy, rõ ràng chính là chỉ huy thất bại, ngươi mà cũng xứng chấp chưởng Đốc Đô Phủ sao!"
"Ngươi..."
Cao Liêm càng thêm tức giận vô cùng.
Người ngoài nghe vậy cũng đều có suy nghĩ riêng, bởi vì Quan Ninh nói không sai.
Cao Liêm với tư cách là Đại soái của Thống soái thự lâm chiến, lẽ ra phải chịu trách nhiệm.
Sai lầm chiến lược trước đó đã gây ra tổn thất rất lớn, chỉ riêng Trung ương quân đã hao tổn một nửa, khiến cho Nhị Hoàng tử Tiêu Mông rất không hài lòng.
Chỉ là thân phận của Cao Liêm đặc thù, không ai dám đắc tội quá mức, nay có Quan Ninh đi đầu, tất nhiên sẽ có người cùng theo vạch tội.
Cao Liêm đang chuẩn bị phản bác thì ánh mắt Quan Ninh sáng lên, hắn nhìn thấy Tiết Hoài Nhân, vội vàng đi tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận