Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 286: Không cuồng vẫn là người trẻ tuổi sao?

Thái độ này của Quan Ninh khiến Nam Uyên sững người, dừng lại một lát, hắn nói thẳng: "Muốn để đám Ngụy Quân này của ta rời đi, ngươi có điều kiện gì?"
"Đại soái?"
Tướng lĩnh hai bên đều khó có thể tin, bọn họ không ngờ Nam Uyên lại thật sự đi cầu hòa.
"Im miệng."
Nam Uyên ra hiệu bằng ánh mắt.
Bọn họ lập tức liền minh bạch.
Phe mình chỉ còn năm mươi ngàn Bì Binh sĩ khí uể oải, trong khi địch nhân toàn là kỵ binh tinh nhuệ, nếu giao chiến thì căn bản không địch nổi, chắc chắn sẽ bỏ mạng toàn bộ tại đây.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc đại quân Chinh Khang sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!
Thua chắc chắn là thua rồi, không thể cứu vãn, nhưng có thể giảm bớt thương vong không cần thiết, vì vậy Nam Uyên mới cầu hòa.
Hắn muốn bảo toàn binh lực còn lại.
"Ta đã nói, lời cầu hòa không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý."
Thái độ của Quan Ninh rất kiên quyết.
"Nếu như Nam Uyên đại soái chỉ nói lời này, vậy thì không cần thiết nữa, chuẩn bị chịu chết đi."
Quan Ninh nói xong liền định rời đi.
"Người trẻ tuổi không nên quá ngông cuồng!"
Nam Uyên tức giận thốt lên, không ngờ đối phương lại dám nói với hắn những lời như là chịu chết đi.
"Không ngông cuồng thì còn là người trẻ tuổi sao?"
Quan Ninh lạnh lùng nói: "Kẻ ngang nhiên phát động chiến tranh là các ngươi, đánh không lại rồi cầu hòa cũng là các ngươi!"
"Bình thường giờ này đang là vụ Xuân Canh, nhưng vì chiến tranh, bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu người lưu lạc khắp nơi, các ngươi không có tiếp tế nên đi khắp nơi cướp bóc đốt giết... Bây giờ cầu hòa không cảm thấy đã muộn rồi sao?"
Hai mắt Nam Uyên ngưng lại.
"Đại Ngụy của ta có thể huy động đâu chỉ ba mươi vạn đại quân này, ngươi cho rằng đây là toàn bộ thực lực của chúng ta sao? Không nên làm mọi việc đến mức tuyệt tình như vậy chứ?"
"Uy hiếp ta?"
Quan Ninh thản nhiên nói: "Trấn Bắc Quân còn chưa hề ra chiến trường, sớm đã nóng lòng chờ đợi rồi. Các ngươi cứ việc tiếp tục tăng binh, xem chúng ta có sợ hay không!"
Nam Uyên trầm mặc.
Không ngờ Quan Ninh lại khó đối phó như vậy, thái độ lại càng vô cùng cứng rắn.
Đúng vậy!
Từ khi khai chiến đến nay Trấn Bắc Quân vẫn chưa tham chiến, đây cũng là điều mà nước Ngụy luôn kiêng kị. Lúc công đánh Vĩnh Thành tăng thêm năm mươi ngàn binh lực, sau đó lại không có tiếp viện nữa.
Nam Uyên liền biết ý của triều đình.
Trận chiến này chỉ có thể kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy. Sở dĩ không có mệnh lệnh cụ thể, là muốn tự hắn xoay sở.
Nhưng hắn xoay sở thì được kết quả gì chứ?
"Thật sự không thể đàm phán sao?"
"Không có bất kỳ chỗ nào để đàm phán cả!"
Cần hòa thì hòa, cần đánh thì đánh.
Những người có thể theo Nam Uyên đến cuối cùng, tất nhiên là thân binh của hắn, bất luận là lòng trung thành hay độ tinh nhuệ chắc chắn đều là tốt nhất.
Vì vậy phải tiêu diệt toàn bộ!
Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Quan Ninh muốn dùng việc này để chấn nhiếp quân Lương!
Nếu không muốn đi vào vết xe đổ của nước Ngụy, thì mau chóng rút quân, kết thúc chiến tranh.
Trận chiến cuối cùng này rất quan trọng, không thể có chút lưu tình nào...
"Hai mươi năm trước, phụ thân ngươi Nam Khung nắm ấn soái công đánh Đại Khang của ta, lại bị phụ thân ta thống lĩnh Trấn Bắc Quân đánh tan, phải thất bại rút về, cuối cùng uất ức mà chết."
Quan Ninh bình tĩnh nói: "Hôm nay, hai mươi năm sau, ngươi hãy đi theo gót phụ thân ngươi đi."
"Đi!"
Nói xong, hắn không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, quay người rời đi...
"Nhóc con càn rỡ!"
Những lời lẽ như vậy Nam Uyên đương nhiên không thể chịu đựng nổi, hắn tức giận đến trợn mắt, thiếu chút nữa là không thở nổi.
"Truyền lệnh, chuẩn bị chiến đấu!"
Hắn nghiến răng ra lệnh.
Dù không cam lòng đến mấy, cũng chỉ có thể làm vậy, bởi vì Quan Ninh không cho hắn một tia cơ hội nào...
Khung cảnh trong nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm nghị, bầu không khí nặng nề, chiến ý bao trùm.
"Có hứng thú xông pha một trận không?"
Quan Ninh nhìn Quản Văn Thông.
"Ngài muốn đích thân ra trận sao? Có quá nguy hiểm không?"
Dù sao đao kiếm không có mắt, hắn vẫn có chút lo lắng.
"Ta thích cảm giác xông pha giết địch."
Quan Ninh vừa nói vừa rút đại đao ra!
Ta đã sớm đói khát khó nhịn!
Giờ phút này Quan Ninh hóa thân thành Man Vương.
Tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều giơ vũ khí lên!
"Các vị!"
Quan Ninh lớn tiếng nói: "Theo bổn vương cùng nhau, xông lên giết địch quân!"
"Giết!"
"Giết!"
Tất cả kỵ binh đồng thanh hò hét, thanh thế kinh thiên động địa. Bị khí thế này áp đảo, quân Ngụy càng thêm yếu ớt, chưa đánh đã sợ hãi.
Có tướng lĩnh lo lắng nói: "Đại soái, địch nhân đều là tinh kỵ, xông tới thế này căn bản không thể ngăn cản. Thừa dịp chiến loạn, chúng ta hộ tống ngài phá vây rút lui nhé?"
"Nói nhảm."
Nam Uyên mở miệng nói: "Ta tòng quân bao nhiêu năm nay, chưa từng bỏ rơi binh lính. Dù có phải bại trận, cũng phải tử chiến đến cùng!"
"Tử chiến đến cùng!"
Lời này cũng khích lệ không ít quân Ngụy.
Bọn họ nắm chặt vũ khí, chờ đợi địch quân xông tới.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cuộc tấn công bắt đầu!
Quan Ninh ở ngay hàng đầu tiên, bên cạnh hắn là Vũ Vân Tiêu suất lĩnh Quan gia thiết kỵ.
Cùng lúc đó, tất cả kỵ binh xung quanh cũng bắt đầu tấn công.
Ngựa phi nước đại, bụi đất tung bay mịt mù.
Gần hai vạn kỵ binh cùng xung phong, khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Tiếng chiến mã hí vang hòa cùng tiếng hò hét của binh sĩ, một dòng lũ sắt thép như thác đổ ập về phía quân Ngụy...
Gần!
Gần hơn nữa!
Nam Uyên nhìn thấy rõ ràng một người một ngựa ở phía trước nhất!
Quan Ninh!
Trong mắt hắn sát ý bùng lên!
Nếu không có kẻ này, giờ đây bọn họ đã sớm đạt được chiến quả lớn biết bao.
Cũng là bởi vì hắn!
Mới ra nông nỗi này!
Ngươi cũng dám đích thân ra trận xung phong?
"Tất cả mọi người nghe lệnh!"
Nam Uyên lớn tiếng nói: "Mặc kệ những kẻ khác, tập trung tấn công chủ tướng địch! Hắn là Trấn Bắc Vương của Đại Khang, bằng mọi giá phải giết hắn!"
"Nếu có thể đổi mạng hắn, lão phu chết cũng nhắm mắt!"
"Vâng!"
"Giết!"
"Giết!"
Mấy ngàn kỵ binh quân Ngụy đón đánh, mục tiêu chính là Quan Ninh...
Bộ binh theo sát phía sau.
Chỉ cần giết được Quan Ninh, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Đây là muốn giết ta sao?
Quan Ninh nhìn ra ý đồ của địch quân, bởi vì hắn cảm nhận được oán khí ngập trời, mức độ đậm đặc đó trước nay chưa từng có!
Tới đi!
Đánh đi!
Ánh mắt Quan Ninh dần trở nên lạnh lẽo, hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác hưng phấn, khiến nhiệt huyết trong người sôi trào.
Không biết từ lúc nào, hắn đã thích cảm giác cầm binh xung phong giết địch trên chiến trường này.
Có lẽ đây là giấc mộng tướng quân mà người nào thuở nhỏ cũng đều có...
Trước mắt, địch quân đã xông tới.
Nhìn cách ăn mặc thì hẳn là một tướng quân, hắn dùng một thanh trường thương, đâm thẳng tới!
Khóe miệng Quan Ninh nhếch lên một đường cong khinh thường. Thân thể hắn hơi nghiêng, vừa vặn né được ngọn thương, đồng thời vung ngang đại đao quét qua người đối phương. Cơn đau dữ dội khiến vị tướng quân kia mất kiểm soát ngã khỏi ngựa, bị vô số vó ngựa giẫm đạp qua...
Đó là kẻ đầu tiên. Quan Ninh không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước. Trước mặt hắn đều là địch nhân, cùng lúc năm sáu món vũ khí đánh tới.
Hoặc đâm, hoặc chém, hoặc khều.
Nhưng Quan Ninh lại rất bình tĩnh, không hề bối rối. Hắn tuy ở trên ngựa nhưng di chuyển rất linh hoạt, ngả người ra sau, nghiêng người... dùng những động tác nhỏ để né tránh, đồng thời vung đao chém địch.
Ban đầu hắn cũng không biết chiêu thức gì, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể. Nhưng trải qua nhiều trận chiến, hắn dần dần cũng mày mò ra được chút kỹ năng. Vẫn là những cú chém thẳng mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đây.
Đón địch, giết địch.
Thẳng tiến không lùi.
Cùng lúc đó, kỵ binh phía sau hắn cũng theo tới.
Việc Quan Ninh đi đầu xung phong không nghi ngờ gì là sự khích lệ lớn nhất, khí thế của tất cả mọi người đều tăng cao. Đồng thời, phe bọn họ toàn là kỵ binh.
Kỵ binh đối đầu với bộ binh vốn có ưu thế tự nhiên.
Trong nháy mắt, quân Ngụy phải chịu sự xung kích cực lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận