Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 436: Trầm Hưng Vân: Thế nào vẫn là thua thiệt?

Chương 436: Trầm Hưng Vân: Sao vẫn cứ thấy lỗ thế nhỉ?
Trong ngoài phối hợp cuối cùng cũng mở được một con đường máu, hai cánh quân mã đã tụ hợp lại với nhau.
Cũng chính lúc này, đám kỵ binh Man tộc thuộc Quan Ninh Thiết Kỵ lập tức quay ngựa lại.
Đường thông đã được mở ra, bọn họ lại phải gánh trách nhiệm mở đường, đưa Tây Lộ quân thoát khỏi vòng vây của địch!
Trận hình của địch đã hỗn loạn, không còn nghiêm mật như trước đó nữa.
Lúc này, Trấn Bắc Quân đang lâm nguy cuối cùng cũng có thể xoay sở được một chút.
"Tập hợp!"
"Chúng ta giết ra ngoài!"
"Giết!"
Hy vọng phá vây đang ở ngay trước mắt, lúc này sao có thể từ bỏ?
Hai bên không ngừng có địch nhân tuôn ra giết chóc, nhưng [phe ta] vẫn duy trì được thông đạo liên tục, chém giết mở đường thoát ra...
Chiến trường lại bước vào một cao trào mới, cũng trở nên càng thêm thảm thiết!
Quan Ninh Thiết Kỵ mở đường ở phía trước, kỵ binh đối đầu với bộ binh vốn đã có ưu thế, địch nhân xông tới từ hai bên không biết đã bị giết bao nhiêu.
Dưới sự dẫn dắt này, Trấn Bắc Quân cũng dần dần phát huy được sức mạnh, thế cục tử cứ như vậy được hóa giải.
"Cái này..."
"Mau lên chi viện, mau lên chi viện."
Trầm Hưng Vân trực tiếp mắng: "Đang làm cái gì thế, sao đổi hướng lại chậm như vậy?"
Kỵ binh Tây Bắc quân vừa xông ra mới quay trở lại, nhưng khó mà phát huy tác dụng.
Toàn bộ chiến trường đã hỗn loạn, người của hai bên đều trộn lẫn vào nhau, lúc này nếu xông vào giết có thể sẽ làm tổn thương cả người mình, vì vậy chỉ có thể lượn lờ bên ngoài.
"Đáng chết!"
"Đáng chết!"
Sắc mặt Trầm Hưng Vân âm trầm.
Vốn dĩ có thể tiêu diệt toàn bộ cánh quân Tây Lộ này, thế nhưng hiện tại lại xảy ra sai sót.
Mắt thấy địch quân đã thoát khỏi vòng vây, tình thế đã khó mà cứu vãn...
Khi bọn họ bên này còn đang quan sát trận chiến, Tây Lộ quân đã xông ra khỏi vòng vây.
"Đừng ham chiến, có thể trốn thì trốn."
Hác Thương rất quả quyết hạ lệnh.
Địch quá đông, binh lực đã có chênh lệch, với lại hiện tại cũng chỉ còn lại một nửa quân số, căn bản không có cách nào tiếp tục chiến đấu.
Một ngựa có thể chở hai người, hoặc ba người.
Sau khi mọi người lên ngựa liền trực tiếp chạy trốn về hướng Đông Nam, Quan Ninh Thiết Kỵ cũng không đi trước, mà ở lại chặn hậu...
"Nhanh, để kỵ binh chúng ta đuổi bắt!"
Trầm Hưng Vân hạ lệnh.
Bộ binh muốn truy kích căn bản là không thể, chỉ có thể dùng kỵ binh để truy kích.
"Không cần!"
Vũ Văn Hùng cùng lúc mở miệng ngăn cản.
"Giặc cùng đường chớ đuổi, huống hồ kỵ binh của chúng ta không chắc là đối thủ của đám kỵ binh Man tộc kia."
Hắn nói rất uyển chuyển.
Kỳ thực trong lòng biết chắc chắn không phải là đối thủ, khoảnh khắc va chạm ngắn ngủi vừa rồi đã đủ để nhìn ra...
"Vậy chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
Trầm Hưng Vân nhìn đám địch quân đang rút chạy, ngữ khí tràn ngập vẻ không cam lòng.
Lúc đầu có thể giữ lại toàn bộ bọn chúng, bây giờ lại chỉ diệt được một nửa.
Mấu chốt là thời cơ như thế này, có thể gặp nhưng không thể cầu.
"Đủ rồi."
Vũ Văn Hùng ngược lại rất bình tĩnh.
"Trận chiến này ít nhất cũng gây cho hắn thương vong hơn ba vạn người, cũng là một thắng lợi hiếm có kể từ khi khai chiến đến nay."
Vũ Văn Hùng trầm giọng nói: "Không hổ là Quan Ninh, vậy mà có thể nhìn ra mưu kế của ta mà phái ra kỵ binh như vậy đi đường dài cứu viện..."
"Khoan... khoan đã."
Hắn đang nói, sắc mặt đột nhiên đại biến.
"Sao thế?"
Vũ Văn Hùng vội nói: "Nếu Quan Ninh có thể nhìn ra mưu kế của ta, vậy hắn cũng chắc chắn biết rõ Thiên Hùng Quân chúng ta phái đi Khai Châu không phải là toàn bộ."
"Ý ngươi là?"
Trầm Hưng Vân cũng đột nhiên giật mình.
Trước đó vì để mê hoặc, bọn họ đã cố ý phái bảy mươi ngàn Thiên Hùng Quân hướng đến Khai Châu, tạo ra giả tượng muốn rút quân về chặn đánh Quan Ninh.
Bảy mươi ngàn Thiên Hùng Quân chỉ là để nghi binh, chủ lực chân chính đã mai phục ở đây.
"Ngươi nói xem liệu Quan Ninh có thể sẽ đến tập kích Khai Châu không?"
Vũ Văn Hùng kinh nghi nói: "Dưới trướng hắn có tới mấy chục ngàn binh lực, có thể dễ dàng tiêu diệt bảy mươi ngàn Thiên Hùng Quân kia."
"Nếu hắn có thể nhìn thấu mưu kế của chúng ta, chỉ sợ..."
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đồng loạt trở nên khó coi.
Bọn họ tiêu diệt ba vạn địch quân, nhưng người ta lại diệt bảy mươi ngàn quân ta, tính như vậy, ngược lại vẫn là thua thiệt...
"Người đâu!"
Vũ Văn Hùng gọi lính liên lạc tới.
"Lập tức xuất phát đi Khai Châu, tìm hiểu xem đại quân của Khôi Ngang có an toàn không."
"Vâng."
Lính liên lạc rời đi.
Vũ Văn Hùng lại hạ lệnh lập tức dọn dẹp chiến trường.
"Tiếp theo nên làm thế nào?"
Trầm Hưng Vân sắc mặt khó coi, vốn tưởng đã giành thắng lợi, kết quả lại là bất phân thắng bại, thậm chí có khả năng còn thua thiệt.
Tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt tan biến.
"Quan Ninh kẻ này quá lợi hại."
Vũ Văn Hùng trầm giọng nói: "Kế sách sâu xa như vậy của chúng ta cũng bị hắn nhìn thấu, thực sự khó mà tin được."
"Tiếp theo hắn hẳn là sẽ tiếp tục tấn công vào, Tây Bắc đã không còn giá trị phòng thủ, cho nên chúng ta phải tập trung binh lực đóng giữ tại Khai Châu, Nghĩa Châu, ngăn cản con đường hắn tiến công Thượng Kinh!"
"Đúng!"
Trầm Hưng Vân cắn răng nói: "Hắn muốn đến Thượng Kinh, trên đường đi có Khai Châu, Nghĩa Châu. Cao Thương Nghĩa liền lui về giữ Nghĩa Châu, Lương Vũ Quân cũng sẽ đến Nghĩa Châu, nếu hắn dám tới, chúng ta liền tập trung binh lực tiêu diệt hắn!"
"Chỉ có thể như vậy."
Vũ Văn Hùng khẽ thở dài.
Tưởng rằng mình có thể thắng, lại không ngờ vẫn kém một chút.
"Ngươi nói bảy mươi ngàn đại quân kia thật sự sẽ bị tiêu diệt sao?"
Trầm Hưng Vân vẫn có chút không yên lòng.
"Không chắc."
Vũ Văn Hùng mở miệng nói: "Bọn họ chia làm hai nhóm, đây cũng là để không cho địch nhân nhìn ra tình hình thực tế, một nhóm năm vạn người đi trước, một nhóm hai vạn người theo sau."
"Nếu Quan Ninh tập kích, hẳn là nhằm vào nhóm năm vạn người đi trước kia."
"Năm vạn người?"
Trầm Hưng Vân khó chịu nói: "Vậy chẳng phải vẫn thua thiệt sao?"
Gần như cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó ở Khai Châu, giáp với phía Đông Nam Nghi Châu, Quan Ninh cũng đang cho quân dọn dẹp chiến trường.
Ngay vừa rồi, hắn đã hoàn thành một trận đột kích.
Phán đoán của hắn không sai.
Cái gọi là rút quân chuyển đi của quân đội triều đình chỉ là giả vờ rút lui, chủ lực chân chính vẫn còn ở Nghi Châu để vây quét Tây Lộ quân.
Hắn đã rất quả quyết điều động binh lực, nhanh chóng tiến vào Khai Châu, quả nhiên là đột kích thành công...
Đây là năm vạn địch quân, phía sau còn có hai vạn người nữa, nhưng chắc hẳn đã nghe tin mà trốn chạy mất rồi...
Bên này tuy đã giành được thắng lợi, nhưng nội tâm Quan Ninh lại đang lo lắng cho an nguy của Tây Lộ quân.
Với sự cao minh của Vũ Văn Hùng, tất nhiên lão sẽ tính kế thành công, hiện tại điều cần cân nhắc chính là chiến tổn sẽ ra sao.
Hắn đã khẩn cấp phái Quan Ninh Thiết Kỵ tức tốc đi đường dài đến cứu viện, hy vọng có thể vãn hồi được phần nào...
"Vương gia, ngài nói Hác Thương mang theo Tây Lộ quân thật sự sẽ toàn quân bị diệt sao?"
"Không chắc."
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Quan Ninh mở miệng nói: "Truyền lệnh xuống, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, sau đó tiếp tục tấn công vào, mục tiêu của chúng ta là thẳng tiến Thượng Kinh!"
"Vâng!"
"Truyền lệnh cho Phí Thân, bảo hắn không cần nương tay nữa, mau chóng chiếm lấy ba châu Đông Bắc."
"Vâng!"
Trong mắt Quan Ninh loé lên một tia sáng lạnh.
Đông Lộ quân do đại tướng Phí Thân suất lĩnh tám vạn người ngựa, vẫn luôn giằng co tại Đông Bắc.
Ở đó có Hứa Quốc công, cũng chính là cha của Vũ Văn Hùng - Vũ Văn Thuật - đang chiêu mộ quân đội để ngăn cản. Vũ Văn Thuật đúng là một nhân vật, cũng đã tạo thành trở lực rất lớn.
Sở dĩ chiến sự vẫn luôn giằng co thực ra còn có nguyên nhân khác.
Quan Ninh từng hạ lệnh, không muốn gây ra quá nhiều sát lục, nếu có thể tranh thủ thì phải cố gắng hết sức tranh thủ.
Nhà Vũ Văn xem như gia tộc chính phái, khác biệt với bọn Cao Liêm, Đoạn Áng, nhưng hắn phát hiện đã không thể kéo dài thêm được nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận