Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 312: Để ngươi yêu cầu lấy ta chưởng quân

Chương 312: Để ngươi phải cầu xin ta nắm quân quyền
Loại cục diện này liên tiếp xuất hiện, là sự thách thức lớn nhất đối với quyền uy của Hoàng Đế.
Tình hình mất kiểm soát, Cao Liêm nhìn ra bệ hạ khó chịu, lúc này cần hắn tới cứu trận.
Lập tức hắn mở miệng nói: "Chiến cục phương bắc còn chưa chuyển biến xấu đến mức độ như vậy, huống chi ở nơi đó, chúng ta còn có An Bắc Quân đóng giữ, vả lại An Bắc Đại Tướng Quân đã Bắc thượng..."
"An Bắc Quân?"
"Đội quân đó có thể chống cự đại quân Man tộc sao?"
"Quan Tử An còn kém quá xa, làm sao có thể thành sự?"
Rất nhiều người phản bác, suýt nữa thì mắng Quan Tử An là đồ phế vật, thậm chí còn biểu lộ ra rằng việc Long Cảnh Đế lúc đó cưỡng ép điều Trấn Bắc Quân đi nơi khác căn bản chính là một quyết sách sai lầm.
"Yên lặng!"
Long Cảnh Đế hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Chiến cục phương bắc còn chưa đến mức đó, nhưng cũng nên chuẩn bị. Quan Ninh có thể đến Lũng Châu diệt phỉ trước, đồng thời làm quen với Trấn Bắc Quân. Nếu tình hình tiếp tục chuyển biến xấu, có thể suất Trấn Bắc Quân Bắc thượng tiếp viện."
Đây vốn là dự định của hắn, nhưng bây giờ bị ép buộc phải nói ra, tính chất lại không giống nhau nữa, vả lại các triều thần vẫn chưa yên tâm.
Nếu đã xảy ra vấn đề, thì nên điều động trực tiếp đến đó, đều lửa cháy đến nơi rồi, còn diệt phỉ cái gì nữa?
Phỉ hoạn là rất nghiêm trọng, nhưng có thể quan trọng bằng phương bắc sao?
Đã đến lúc này, lại còn do dự.
"Bệ hạ, tình hình phương bắc cấp bách, xin hãy lập tức điều Trấn Bắc Quân đến đó đi!"
"Đúng vậy ạ, bệ hạ."
Các triều thần lại nhao nhao khuyên can.
Nhưng Long Cảnh Đế lại không nghĩ như vậy, An Bắc Quân cho dù có hao tổn, nhưng vẫn còn hơn 20 vạn quân, hắn cũng không tin sẽ tan rã nhanh như vậy.
Ngộ nhỡ tình hình hòa hoãn lại, mà lại giao quân quyền cho Quan Ninh, đây chẳng phải là phiền phức sao?
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy, hắn nhìn ra Quan Ninh không an phận...
"Trẫm trong lòng nắm chắc."
Long Cảnh Đế trầm giọng nói: "Tướng lĩnh và quân đội cần được rèn luyện, mượn cơ hội diệt phỉ là thích hợp nhất!"
Đám người lại trầm mặc.
Bọn họ cũng nhìn ra, bệ hạ đây là do tình thế ép buộc mới nhả ra, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi...
"Quan Ninh, trong vòng năm ngày phải xuất phát đến Lũng Châu, suất lĩnh Trấn Bắc Quân diệt phỉ."
Long Cảnh Đế hạ chiếu lệnh.
Lúc này Quan Ninh lại mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, chức trách nặng nề như vậy, thần sợ không thể đảm đương."
Cự tuyệt!
Không ai ngờ rằng Quan Ninh sẽ cự tuyệt!
Long Cảnh Đế hơi sững sờ, ngay cả các triều thần cũng đều nghi hoặc không hiểu.
Tuy là lấy danh nghĩa diệt phỉ, nhưng đây cũng là thời cơ danh chính ngôn thuận để nắm giữ Trấn Bắc Quân, vậy mà lại không nhận?
Ngươi nghĩ thế nào vậy?
Quan Ninh lại có thần sắc lạnh nhạt, hắn đã từng nói muốn Long Cảnh Đế phải cầu xin hắn nắm quân quyền.
Trước kia cứ một mực chèn ép, bây giờ hết cách rồi, lại bảo hắn nhận.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ngươi không phải muốn ăn cái rắm?
Long Cảnh Đế cũng không ngờ Quan Ninh sẽ cự tuyệt, trong vô thức đã cảm thấy đây là Quan Ninh đang thừa cơ bày tư thái, là để khiến hắn khó chịu.
Hắn rất muốn nói một câu, ngươi có nhận hay không thì tùy, nhưng lại không nói ra lời...
Lúc này có thể điều động cũng chỉ có Trấn Bắc Quân, vả lại quân đội khác đến cũng vô dụng, căn bản không phải là đối thủ của Man tộc.
Cho nên người có thể dựa vào cũng chỉ có Quan Ninh!
Đồng thời, năng lực quân sự của Quan Ninh đã được kiểm chứng, đổi người khác đến thật không yên tâm!
Hiện tại hắn lại muốn bỏ gánh!
Long Cảnh Đế nén sự phẫn nộ trong nội tâm, tâm bình khí hòa hỏi.
"Tại sao?"
"Nguyên nhân rất đơn giản."
Quan Ninh thản nhiên nói: "Không bột đố gột nên hồ."
Lời này lại khiến mọi người khẽ giật mình.
Lập tức liền hiểu ra, quân đội xuất phát cần quân phí lương thảo. Trấn Bắc Quân kể từ khi bị điều đến Lũng Châu, triều đình liền cắt đứt cấp phát, chính quyền địa phương cũng kiểm soát nghiêm ngặt.
Thời gian dài không có cung cấp, đội quân khổng lồ này biết xoay sở ra sao?
Quan Ninh mở miệng nói: "Nếu bệ hạ có thể cấp phát chi phí cho đại quân xuất phát, ta liền sẽ lĩnh mệnh diệt phỉ. Nếu không có quân phí, e rằng không thể xuất phát được."
Mọi người đều gật gật đầu, thái độ trước đây của triều đình đối với Trấn Bắc Quân thế nào ai cũng biết, bây giờ lại muốn trọng dụng, nếu không cấp quân phí thì cũng thật vô lý.
Lúc này Cao Liêm mở miệng nói: "Triều đình vừa mới trải qua chiến trận, Hộ Bộ không có lương thực, không có tiền bạc. Hiệu buôn Quan thị của ngươi ngày vào Đấu Kim, chẳng lẽ không thể tạm thời chống đỡ sao?"
Nghe lời này, Quan Ninh cười lạnh không ngớt, đây là muốn tay không bắt sói.
"Thân Quốc công thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo, lời này mà cũng nói ra được."
"Trấn Bắc Quân là tư quân của gia tộc Trấn Bắc Vương phủ nhà ngươi, chẳng lẽ còn muốn dùng tiền của triều đình để nuôi binh lính của chính ngươi sao?"
Cao Liêm mở miệng nói: "Ngươi thật đúng là giỏi tính toán!"
"Được, đã nói như vậy, vậy ta nhận lệnh thế nào được?"
Quan Ninh khoát tay, tỏ thái độ không quan trọng.
Trấn Bắc Quân coi như là tư quân, cũng không hẳn là tư quân, đây là do nguyên nhân lịch sử tạo thành.
Bầu không khí nhất thời yên lặng.
Đội quân khổng lồ như thế chỉ dựa vào bất kỳ cá nhân nào cũng không thể gánh vác nổi.
Quan Ninh nói không sai, không cấp quân phí thì làm sao có thể đánh trận được?
Long Cảnh Đế mở miệng nói: "Tình hình triều đình hiện nay ai cũng rõ ràng, quả thực rất khó khăn."
"Thực sự hết tiền rồi sao?"
Quan Ninh thản nhiên nói: "Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng tài sản của Thân Quốc công phủ đã không biết bao nhiêu mà kể. Tịch thu tài sản nhà hắn, là có thể bù đắp được một phần rồi."
"Bệ hạ, cũng không phải là không có tiền, mà là tiền bạc chỉ nằm trong tay số ít người mà thôi."
Lời này khiến tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Quan Ninh cũng quá dám nói, nhưng lời nói lại không hề sai.
Đây đúng là hiện trạng.
Quý tộc thế gia chiếm giữ phần lớn tài nguyên, lại không chịu nhả ra mảy may.
Quan Ninh đang nhắc nhở Long Cảnh Đế, đã đến lúc này rồi, nếu còn không quyết tâm trừng trị tham ô, quốc gia này thật sự hết thuốc chữa rồi...
Long Cảnh Đế biến sắc mấy lần, lập tức lắc đầu nói: "Vấn đề ngươi nói căn bản không tồn tại."
Quan Ninh lắc đầu, lại nói tiếp: "Ta từng đảm nhiệm chức vụ tại Hộ Bộ, lúc đó kiểm tra đối chiếu sổ sách phát hiện một vấn đề: sổ sách Hộ Bộ có khoản thâm hụt cực lớn, chí ít có một triệu lượng thuế bạc không rõ tung tích. Bệ hạ có thể hạ lệnh nghiêm tra, truy hồi khoản tiền thâm hụt này, là có thể bổ sung quân phí."
Hắn cố ý nói ra việc này, chính là để thăm dò phản ứng của Long Cảnh Đế.
"Còn có chuyện như vậy?"
"Thâm hụt một triệu lượng, thật khó mà tưởng tượng nổi! Triệu đại nhân, chuyện này có thật không?"
Còn có rất nhiều người không biết chuyện này, giờ phút này đều kinh ngạc nghi ngờ không thôi.
Nếu là thật, đây sẽ là một đại án chấn động Triều Đình.
Hộ Bộ thượng thư Triệu Lập Bản hơi biến sắc mặt, hắn không đời nào ngờ được Quan Ninh lại đưa chuyện này ra.
"Đương nhiên là không có, Hộ Bộ làm sao lại có khoản thâm hụt lớn như vậy được?"
Triệu Lập Bản cười nói: "Lúc trước Trấn Bắc Vương chỉ nhìn thấy một phần sổ sách, cho nên mới có phán đoán như vậy."
"Không sai."
Long Cảnh Đế cũng mở miệng nói: "Sổ sách Hộ Bộ lúc đó đã trải qua sự xét duyệt của Nội Các."
Ánh mắt Quan Ninh khẽ động, bình thường biết chuyện như vậy, chắc chắn sẽ hạ lệnh điều tra kỹ càng, nhưng Long Cảnh Đế lại có ý bao che. Điều này cũng có thể khẳng định, khoản thâm hụt lớn của Hộ Bộ có liên quan đến hắn.
"Chuyện quân phí trẫm sẽ nghĩ cách, ngươi cứ chuẩn bị đến Lũng Châu đi."
Long Cảnh Đế nói thẳng, hắn đã quyết định phải mau chóng tống Quan Ninh đi, chỉ cần hắn còn ở kinh thành thì sẽ không được yên ổn.
Vậy mà lại lôi ra vụ án thâm hụt của Hộ Bộ, vụ này nếu điều tra sâu hơn, sẽ tra ra tới hắn, cho nên (hắn) mới sảng khoái đồng ý giải quyết quân phí như vậy.
Lập tức hắn lại mở miệng nói: "Lần này ngươi đến Lũng Châu thì cứ để Vĩnh Ninh ở lại kinh thành đi, dù sao cũng chưa chính thức cử hành đại hôn, đi theo ngươi chạy đông chạy tây cũng không phù hợp lắm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận