Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 450: Từng người mang ý xấu riêng

Ngự giá thân chinh?
Việc này có thể.
Thế nhưng bọn hắn lại không dám nói ra.
Thân thể Bệ hạ ngày càng sa sút, vạn nhất ra ngoài gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Long Cảnh Đế cũng chỉ là nói miệng vậy thôi.
Hắn biết rõ tình hình thân thể của mình, huống hồ đang là mùa đông khắc nghiệt thế này, lỡ có chuyện gì thì biết xử lý ra sao?
Đây chính là điểm khác biệt giữa hắn và các Hoàng Đế khác, hắn rất biết mình biết ta, hoặc có thể nói là tiếc mạng.
Lại không có người nào đáp lời.
Long Cảnh Đế chuẩn bị tiếp tục quở mắng, đúng lúc này có một giọng nói còn non nớt vang lên.
"Bệ hạ, nhi thần nguyện đi tiền tuyến Nghĩa Châu, tuy nhi thần tuổi còn nhỏ nhưng cũng muốn vì phụ hoàng phân ưu."
Người ra nói chuyện chính là Thái tử Tiêu Chính.
Long Cảnh Đế ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng nói: "Đến cuối cùng vẫn là con trai ta thấu hiểu Phụ hoàng..."
Điều này cũng làm hắn càng thêm phẫn nộ.
Tiêu Chính mới mười ba tuổi, đã có lòng muốn vì vua cha phân ưu, vì nước gắng sức, thế mà đám người này lại không đứng ra.
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi!"
Có lẽ vì bị kích thích, Đại Hoàng tử Tần Vương Tiêu Đằng đứng ra.
Vốn dĩ sau khi lập Thái tử, những hoàng tử này đều phải rời kinh thành đến đất phong, nhưng vì chuyện Quan Ninh khởi binh mà bị trì hoãn lại.
Từ sau khi Nhị Hoàng tử Tiêu Mông chết, sự tranh giành quyền lực rõ ràng đã giảm đi không ít.
Những hoàng tử này ở lại kinh thành cũng có thể phụ giúp chính vụ, ví dụ như Tam Hoàng tử Tiêu Khải đã được phái đến Lương Quốc để thương lượng với hắn.
"Nhi thần nguyện ý đi."
Tiếp theo đó, Tứ Hoàng tử, Tề Vương Tiêu Minh cũng lập tức xin đi.
"Nhi thần cũng nguyện ý."
Cả đám nối gót theo sau, ai cũng sợ mình chậm một bước.
"Tốt!"
"Tốt!"
"Người ngoài dựa dẫm không được, trẫm còn có các Hoàng Nhi, các Hoàng Nhi của trẫm đều là tài đức vẹn toàn, an được Gido."
Sắc mặt Long Cảnh Đế dịu lại, lúc này mới cảm thấy vui mừng một chút.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vào thời khắc nguy cấp, người có thể xông lên phía trước chỉ có các con trai của mình mà thôi.
Có thể dùng không?
Đương nhiên là có thể dùng!
Hoàng tử đích thân đến chắc chắn có thể khích lệ chiến ý và quyết tâm của các tướng sĩ tiền tuyến.
Vả lại, mấy người con trai này của hắn cũng không phải là phế vật cái gì cũng không biết, đều có sở trường riêng, điểm yếu duy nhất là thiếu kinh nghiệm cầm quân.
Điều này khiến Long Cảnh Đế không khỏi nghĩ đến người con thứ hai của mình là Tiêu Mông, nếu hắn còn sống thì tốt rồi.
Chỉ tiếc là đã chết.
Tam nhân thành hổ, hơn nữa trong phủ của mỗi người bọn họ đều có môn khách mưu sĩ, nhất định có thể làm được việc.
Bất kể thế nào, cũng nhất định phải thay thế Vũ Văn Hùng.
Đến Trấn Bắc Vương Phủ đời đời trung liệt còn có thể tạo phản, thì ai dám cam đoan sẽ mãi mãi trung thành?
Hiện tại, đông đảo tộc nhân của Vũ Văn gia tộc đều bị Đông Lộ quân của Quan Ninh bắt làm tù binh, Vũ Văn Hùng tệ nhất cũng sẽ tuyệt đối sợ ném chuột vỡ bình...
Nghĩ đến đây, Long Cảnh Đế hạ quyết tâm.
Chỉ là còn thiếu một người quen thuộc việc binh mã. Hắn vẫn luôn khống chế việc này, ngoại trừ người con thứ hai tạm được, mấy vị khác đều không được phép tiếp xúc với quân đội.
Huống chi sau khi lập Thái tử, lại càng không được có bất kỳ giao du nào với quân đội.
Hiện tại liền nảy sinh vấn đề tai hại, ba người này đến đó, e là ngay cả các tướng lĩnh chủ chốt cũng nhận không hết mặt, cần một người có thể nắm giữ đại cục.
Nên chọn người nào đây??
Suy nghĩ của Long Cảnh Đế hơi trầm xuống.
Ngay lúc này, Binh Bộ Tả Thị Lang Phí Điền đứng ra.
"Bệ hạ, thần nguyện ý tiến về Tân La, phụ trợ các vị điện hạ."
Thế nào là nhìn mặt đoán ý, phỏng đoán tâm tư?
Đây chính là ví dụ!
Phí Điền vẫn luôn theo sát suy nghĩ của Long Cảnh Đế.
Hắn chuẩn bị phái ba vị Hoàng tử đi, nhưng hắn vẫn còn chút không yên lòng, cần phải có một người giám sát, người này phải quen thuộc quân vụ, đồng thời còn phải đủ tư cách.
Mà với tư cách là Binh Bộ Tả Thị Lang, hắn tuyệt đối là người thích hợp nhất...
Long Cảnh Đế cũng sáng mắt lên.
Phí Điền!
Đúng là người thích hợp.
Hắn xuất thân văn thần, lại từng bình định phỉ hoạn ở Đông Nam, đã từng có kinh nghiệm thống lĩnh binh lính, có thể lên tới vị trí này là dựa vào lý lịch thực chất.
Hắn xưa nay không nói nhiều, quan hệ cá nhân đơn giản, chưa từng nghe nói có cấu kết thông đồng với ai.
Mấu chốt là hắn vừa nói đã nói trúng tâm khảm của Long Cảnh Đế, cũng như vừa rồi, cũng giống như hiện tại.
Hắn đang muốn phái một người đi theo, hắn liền chủ động đứng ra, loại cảm giác này quá dễ chịu, thật giống như buồn ngủ liền có người đưa gối.
Quần thần có thể đoán được ý bề trên, hoàng đế nào mà không thích?
Mà Phí Điền làm được đến tầng thứ cao nhất, hắn vào lúc Long Cảnh Đế còn chưa biểu lộ ý đồ, liền đã phỏng đoán ra ý của hắn.
Đây không phải là xu nịnh, đây là sự ăn ý giữa vua tôi.
Long Cảnh Đế vui mừng khôn xiết.
"Tốt!"
"Tốt!"
Hắn lại liền nói hai tiếng tốt.
"Vào thời khắc triều đình ta nguy nan nhất, vẫn còn có trung thần như Phí Điền dám đứng ra!"
Long Cảnh Đế trầm giọng nói: "Truyền chỉ, bổ nhiệm Phí Điền làm Giám sát sử, giám sát mọi việc quân sự quân vụ."
Tất cả mọi người đều đột nhiên khẽ giật mình.
Quân sự quân vụ bao gồm tất cả.
Cũng có nghĩa là, hắn có thể danh chính ngôn thuận giám sát và quản lý mọi việc, hiển nhiên Long Cảnh Đế đã phong hắn làm Khâm Sai.
Phí Điền sắp lên như diều gặp gió rồi!
Mọi người cũng có thể lý giải.
Trong tình huống toàn triều văn võ đều né tránh, chỉ có Phí Điền dám đứng ra, đồng thời người này năng lực đủ mạnh, nên liền được trọng dụng trực tiếp.
Sắc mặt Đoạn Áng lập tức trở nên khó coi, cấp dưới của mình, danh tiếng lại lấn át cả hắn.
"Tạ bệ hạ."
Phí Điền quỳ xuống, trầm giọng nói: "Thần xin nguyện tận tâm tận lực, vạn tử bất từ."
Không kiêu ngạo không tự ti.
Long Cảnh Đế càng thêm hài lòng, hắn lại nói tiếp: "Truyền chỉ, bổ nhiệm Tần Vương Tiêu Đằng làm Đại Tướng Quân, Tề Vương Tiêu Minh, Chu Vương Tiêu Thừa làm Phó Tướng Quân, nắm toàn bộ chiến sự tiền tuyến."
"Nhưng các ngươi không được tự tiện quyết đoán, phải lắng nghe nhiều lời khuyên bảo từ người khác, nếu các ngươi có quyết định sai lầm, Phí Điền có thể tùy cơ ngăn cản!"
Dùng Phí Điền để chế ước ba vị Hoàng tử, tránh cho bọn họ truyền đạt mệnh lệnh sai lầm.
Đây là ban cho thượng phương bảo kiếm.
Từ đó có thể thấy sự cân nhắc của Long Cảnh Đế là tương đối chu toàn.
"Các ngươi là Hoàng Nhi của trẫm, các ngươi đến tiền tuyến là đại biểu cho trẫm, trẫm hy vọng các ngươi mọi việc tự mình làm, phân công hiền tài, chống lại phản nghịch!"
"Nhi thần nhớ kỹ, tất nhiên không phụ sự trọng thác của Phụ hoàng!"
Ba vị Hoàng tử vẻ mặt nghiêm túc đáp lời.
Thật ra trong lòng lại mừng thầm không thôi, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền!
Quân quyền nơi tay, thiên hạ ta có.
Những thứ còn lại đều là giả.
Đại Hoàng tử Tiêu Đằng kín đáo liếc mắt nhìn Tiêu Chính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đứa em trai ngây thơ à, nếu không phải ngươi đi đầu, làm sao chúng ta có thể kịp phản ứng mà tranh giành chứ??
Ngươi chắc chắn không thể nào đến tiền tuyến, ngươi còn quá nhỏ, cho nên mới đến lượt chúng ta.
Ta sẽ chứng minh cho Phụ hoàng thấy, ai mới là người thích hợp nhất làm Thái tử.
Tiêu Đằng trước giờ chưa từng từ bỏ lòng mơ ước đối với hoàng vị.
Hắn tuyệt không cam tâm thất bại dưới tay một đứa bé.
Nếu như Phụ hoàng vẫn cứ cho rằng hắn là đúng, vậy thì...
Đây là một cơ hội, thời cơ tuyệt hảo.
Không chỉ Tiêu Đằng nghĩ như vậy, Tiêu Minh, Tiêu Thừa cũng nghĩ như vậy.
Mỗi người đều mang ý xấu riêng!
Thái tử tuổi còn nhỏ, các Vương gia lại nắm giữ binh quyền.
Đây chẳng phải là muốn xảy ra chuyện sao?
Có rất nhiều quần thần trong lòng đều dấy lên lo lắng, muốn khuyên can nhưng lại không dám nói ra.
Chẳng phải là tự tìm mắng sao?
Sao nào?
Các ngươi không dám đi đánh trận với Quan Ninh, ta dùng con trai mình còn không được à?
Cuộc nghị sự này cuối cùng cũng định ra được, nhưng chuyện phiền toái hiển nhiên không chỉ có việc này.
"Bệ hạ, bên Đông Nam có khởi nghĩa dân gian đang dần lớn mạnh, đây cũng là việc cấp bách..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận